NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 162

một pho tượng mới được bầy trong cửa hàng. Tháng nào cũng như tháng nào
và mọi người đều thấy thích thú.

Tôi chạy thật nhanh tới cửa hàng cá và nhìn chằm chằm vào cửa kính. Thật

không thể tưởng tượng nổi. Bức tượng một cô gái bằng nước đá làm tôi nhớ
đến những bức tượng cổ Hy Lạp ở trong viện bảo tàng. Cô ta có mái tóc dài rối
tung, môi mỉm cười tươi rói. Mắt cô long lanh như kim cương. Tôi nói để các
bạn biết, cô gái bằng băng này thật tuyệt vời, không thể tưởng tượng nổi.

Tôi nhủ thầm: “Ôi, nàng mới đẹp làm sao, tuyệt vời làm sao!”

Dù sao thì đấy chỉ là một pho tượng vô tri vô giác.Bức tượng cô gái to bằng

người thật để trong một tủ đá bằng kính để giữ lạnh. Má cô phủ một lớp hạt
nước đóng băng nhỏ li ti.

Tôi ngẩn người và ngắm nhìn pho tượng rất lâu. Tôi biết, làm như thế thật là

ngốc. Nếu như có ai biết được tôi vừa nghĩ gì thì có lẽ tôi chết mất. Thật là
ngượng. Tôi phải lòng tảng băng.

Ngày nào tôi cũng tới cửa hàng cá. Tôi đi học muộn chỉ vì cô gái băng. Hễ

có phút rảnh rỗi nào là tôi ra ngay cửa hàng. Tôi như bị thôi miên. Dường như
nụ cười của cô gái băng là để dành riêng cho tôi. Hai tay cô như vẫy gọi. Tôi tự
nhủ: “Hãy tỉnh táo lên. Mày làm sao thế, đồ ngốc!” Tôi biết rõ mình là một kẻ
rồ dại, nhưng pho tượng đó như có ma lực cuốn hút tôi. Tôi lại chạy vội ra cửa
hàng cá. Còn ông Mantolini thì vẫn giận và lánh mặt tôi.

Tôi tưởng tượng cô gái băng là bạn gái của mình. Tôi sẽ kể cho cô ấy nghe

về những điều bí mật thầm kín của riêng tôi. Mặc dù cô chỉ là một tảng băng
nhưng tôi có cảm giác cô ấy hiểu những điều suy nghĩ của mình.

Ông Mantolini thấy rõ tôi bị cô gái băng hút mất hồn. Nhưng ông không hề

bước ra cửa.

Lần nào tôi tới mua cá cho mẹ, ông đều lánh ra cửa sau và bảo người giúp

việc tiếp tôi.

3

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.