NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 163

Ngày lại ngày trôi đi. Hết tuần này tới tuần khác. Cô gái băng vẫn nhoẻn

miệng cười. Cô hoàn toàn không thay đổi. Bọn con trai cho tôi là kẻ dớ dẩn,
làm sao lại có thể ngây người ngắm tảng băng lạnh giá kia chứ. Nhưng pho
tượng đó quả thật có sức mạnh đối với tôi. Thật đấy mà. Dần dần đến lượt bọn
trẻ con chế giễu tôi. Một con bé tên là Simone bảo: “Cậu ta đang tương tư”.
Tôi phải chịu bao lời chế giễu ở trường. Nhưng tôi bất chấp. Tôi vẫn đứng
ngắm pho tượng ở cửa hàng.

Nỗi buồn man mác trong lòng tôi mỗi ngày một lớn hơn. Tôi muốn mang cô

gái băng về nhà, muốn giữ mãi bên mình. Nhưng nếu mang pho tượng đó ra
khỏi tủ đá, gặp không khí ấm thì khuôn mặt với nụ cười tươi rói đó sẽ tan biến
thành nước.

Tôi lo sợ đến ngày mồng 1 tháng 10. Ngày hôm đó ông Mantolini sẽ quẳng

cô gái băng ra sau ngõ và cô ta sẽ tan biến thành nước dưới ánh mặt trời. Đến
ngày cuối cùng của tháng chín tôi chờ cho tới khi ông Mantolini ra tiếp khách
ở quầy hàng. Tôi hét lên:

- Ông không được vứt cô ấy đi. Cô ấy thật là đẹp, trông y như thật. Ông

không được vứt. Xin ông đừng làm như thế!

Suýt nữa thì tôi đã nói: “Tôi yêu cô ấy”, song nếu nói như thế thì thật là

ngốc.

Ông Mantolini nhìn tôi và nhún vai. Ông nói:

- Người ta sống rồi người ta lại chết. Cô ấy là băng, cô ấy lạnh, cô ấy là

nước.

Tôi biết thế là hỏng. Ngày hôm sau tôi trốn học. Tôi nấp ở sau ngõ và chờ

đợi. Giờ phút trôi qua chậm chạp. Thời gian dài lê thê. Song cuối cùng ông
Mantolini và cô gái băng cũng xuất hiện. Ông ta quẳng bức tượng bên cạnh
thùng rác. Nơi an nghỉ cuối cùng của cô lại nằm lẫn với những đầu cá thối
trong một cái ngõ hẹp vắng vẻ!

Ông Mantolini đi vào cửa hàng. Tôi chạy vội tới cô gái băng của mình.

Những hạt băng bé nhỏ vẫn còn bám trên người cô, làn da cô dinh dính và giá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.