thủ thỉ không nói thành lời với cô gái băng của mình. “Anh rất lấy làm đau
đớn, rất lấy làm đau đớn, đau đớn, đau đớn…”
Tôi chạy mãi, chạy mãi dọc bờ biển. Những bước chân của tôi như gõ nhịp
cho suy nghĩ của mình “đau đớn, đau đớn, đau đớn…”
Tôi dừng chân và nhìn trừng trừng những làn sóng dội vào bờ. Sau đó tôi lao
xuống nước, hai tay ghì chặt cô gái băng của tôi vào lòng. Tôi chìm dần…
chìm dần… Trong khoảnh khắc tôi như bị đông cứng lại và bồng bềnh trôi trên
sóng biển nhấp nhô. Tôi thở hổn hển và đau đớn vì đành phải phó mặc số phận
cô gái băng của mình.
Sóng vỗ dạt dào, dồi lên, dập xuống. Nước biển ấm áp tách đôi môi chúng
tôi, ngón tay tôi cũng tách ra khỏi thân thể nàng. Tôi trồi lên như một cái chai
rỗng và nhìn thấy cô gái băng của mình đang bập bềnh trôi xa. Hai mắt cô
không còn nữa, mái tóc cũng chỉ còn là một tảng băng trong suốt như thủy
tinh. Nụ cười của cô gái băng đã biến mất. Thân thể cô chỉ còn là một tảng
băng đang tiếp tục tan biến trong sóng biển nhấp nhô.
- Không! - Tôi hét lên. Miệng tôi hớp đầy nước mặn và tôi chìm dần.
Người ta nói rằng khi sắp chết đuối, cuộc sống đã qua hiện lên rất nhanh
trong đầu như một cuộn phim. Quả đúng như thế. Tôi lại trải qua những giây
phút kinh hoàng. Tôi nhớ hồi còn bé, học ở trường làng. Tôi là đứa dát nhất có
mái tóc đỏ hoe. Tôi trông thấy Johnson, tên hung thần ở trong lớp, không ngày
nào nó không hành hạ trêu chọc tôi. Buổi trưa tôi ngồi một mình đơn độc
trong lớp. Không bạn nào dám chơi đùa với tôi chỉ vì thằng Johnson không ưa
mái tóc đỏ hoe của tôi. Rồi tôi lại nghe thấy văng vẳng bên tai tiếng nó gọi tôi
là đồ “cà rốt”, là “quỷ đỏ”… Đó là những hình ảnh cuối cùng lướt qua óc tôi
trước khi tôi bị chìm nghỉm trong một thế giới tối mù và mặn chát.
6
Nhưng tôi không chết đuối. Nói cho đúng thì mái tóc là thần hộ mệnh của
tôi. Có lẽ mái tóc xoăn tít và đỏ hoe của tôi, trông như một loài rong biển màu