NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 73

thì em muốn chết đi ngay bây giờ để giữ lấy nó.”

“Và ông luật sư sẽ khóc bên mộ của thơ ca,” chú rể tương lai đùa. “Em

thấy đấy,” anh nói thêm bằng giọng nghiêm trang “muốn gì thì gì, anh cũng
nghĩ là ai yêu thật sự thì không thể viết ra được những bài thơ như thế. Tất
nhiên, anh cũng không thể viết được như thế cả vào lúc khác... nhưng anh
nghĩ là ông luật sư đã chơi trò đùa với em.”

“Không đâu, ông ấy là người tốt bụng.”

“Á, ông ấy có người bênh! Em nói gì thì nói, nhưng dẫu sao thì em

cũng thích những bài thơ ấy!”

“Ờ…”

“À ra thế, tôi biết mà! Đàn bà các cô giống nhau hết. Các cô phải có và

dứt khoát phải có chuyện riêng của mình, có cái món ngon riêng của mình.
Tôi muốn biết vì sao mà cả tôi cũng gặp phải chuyện đó.”

“Ôi, anh Karel!” Josefinka kinh hoàng thốt lên và ngây người nhìn vào

mắt người yêu, như thể không nhận ra anh.

“Thì đúng thế chứ còn gì nữa!” Chàng trai trẻ giận dữ nói tiếp. “Giá mà

cô không cư xử hai mặt như vậy với ông ấy và cả với tôi, thì ông ta đã chẳng
dám mạo muội như vậy.” Anh đẩy nhẹ Josefinka ra khỏi mình, rút cánh tay
phải khỏi vai cô, để xuôi nó xuống theo người. Chỉ bàn tay trái anh còn nằm
trong tay cô. Hai bàn tay nằm trong nhau, chết lặng.

Cả hai lặng lẽ nhìn ra khoảng không. Họ đứng im và nhìn vào chỗ vô

hình như vậy rất lâu, cả hai gần như nín thở. Rồi tự nhiên, Karel cảm thấy
giọt nước mắt nóng hổi của Josefinka ở tay mình. Anh bừng tỉnh, vòng tay
ôm chặt cô gái đang thổn thức vào mình.

“Thứ lỗi cho anh... Josefinka... thứ lỗi cho anh!”

Cô gái nấc lên.

“Anh xin em, xin em đừng khóc! Em cứ giận anh đi, nhưng đừng khóc!

Em nín đi... anh có lỗi, anh biết rằng em không biết lừa dối, rằng em yêu anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.