NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 86

cũng như lần nào.”

“Tôi cũng có một người em trai như vậy,” cô thở dài, “tội nghiệp, cậu

ấy mất rồi. Cậu ấy có giọng nam cao tuyệt vời! Từ nốt Đô cao, như ông đã
nói, xuống đến tận nốt La, vâng ông ạ, xuống đến tận nốt La!”

“Chắc chắn phải hay lắm!”

“Ông là người rất yêu âm nhạc ạ?”

“Tất nhiên rồi!”

“Chắc là ông thường đi xem opera ạ?”

“Tôi ấy ư? Không, không! Cái đó đắt tiền, mà con người ta thì chỉ có

hai tai. Có một lần tôi nghe một vở opera, tôi thấy thích nó - tên của vở ấy là
gì nhỉ - tôi quên mất rồi - nhưng tôi thích. Còn thì tôi không thích opera, tôi
là con nhà lính và tôi thường lấy làm bực mình khi nhìn thấy gã đàn ông
khỏe mạnh có thể đánh trống được, mà lại đi chơi violon. Tôi cũng không
thấy thích, khi cô ca sĩ thay đổi giọng lúc lên lúc xuống, hay còn gọi cái đó
là cái gì...”

Cô Marie đột ngột quay sang mẹ mình.

“Chuyện trò với ông ấy ra sao?” Bà mẹ hỏi thầm.

“Cũng được - con nghĩ là ông ấy không nhận ra các que diêm, nếu đặt

chúng lộn ngược đầu xuống dưới!”

“Thì có sao!”

“Tất nhiên là chẳng sao,” cô Marie nói nhỏ, rồi quay lại người ngồi

cạnh mình.

“Kể ra thì chỉ việc ông bà ấy cho con gái đi học hát thế cũng tốt rồi.

Nhất là khi chính ông bà ấy cũng chẳng có gì. Họ mắc nợ đến kinh khủng,
chúng tôi có vốn ở cái nhà này, tôi vẫn bảo mẹ tôi phải cẩn thận, nhưng mẹ
tôi quá tốt bụng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.