NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 144

thiên hạ đanh nghĩ ư? Rằng không phải tôi là cô gái bí ẩn, mà tôi là cô gái
không được tốt lắm.

Tôi leo lên phòng một mạch khi về nhà và thay bộ váy ngủ, xõa tóc ra.

Thật là dễ chịu khi được thả tóc ra tự nhiên, da đầu tôi dường như cũng
cảm ơn tôi về đều đó. Tôi nằm trên giường và nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến
lúc trời tối. Điện thoại tôi thì liên tục kêu, và tôi chắc đó là Chris, nhưng tôi
không ngóc đầu dậy mà trả lời điện thoại.

Rồi đột nhiên Kitty chạy vào và hỏi, "Chị ốm à? Sao chị nằm trên

giường giống như mẹ bạn Brielle bị ung thư như thế?"

"Chị cần chút yên tĩnh," tôi nói và nhắm mắt lại. "Chị muốn bổ sung

cho cơ thể một tí thanh bình.

"Ồ, ...thế chúng ta ăn gì vào tối hôm nay?"

Tôi mở mắt. Ừ nhỉ! Hôm nay là thứ Hai và tôi có nhiệm vụ chuẩn bị

bữa tối. Margot, chị ở đâu cơ chứ? Trời đã tối và chẳng kịp rã đông thứ gì.
Vậy thì ta sẽ ăn pizza. Tôi hỏi con bé. "Em có tiền không?"

Cả hai đứa chúng tôi đều có tiền tiêu vặt, 5 đô la cho Kitty và 20 đô la

cho tôi. Nhưng Kitty luôn có nhiều tiền hơn tôi. Con bé tiết kiệm từng tí
một. Tôi không hiểu con bé cất tiền ở đâu, vì mỗi lần lấy tiền nó đều khóa
cửa phòng. Còn Margot có thể tín dụng để mua đồ ăn và trả tiền điện ga, và
tất nhiên chị mang thẻ đi cùng chị. Tôi có lẻ phải hỏi bố để có một chiếc
thẻ như vậy, vì tôi đã thành chị cả trong nhà rồi

"Tại sao chị lại cần tiền?"

"Để gọi pizza cho bữa tối nay." Kitty định đàm phán gì đó, nhưng tôi

đã kịp nói trước, "Tối nay khi bố về, bố sẽ đưa tiền lại cho em, nên đừng có
nghĩ lấy lãi tiền cho chị vay. Bánh pizza cũng là của em nữa, em biết đấy.
Em nên thế."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.