NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 173

"Em không biết. Người ta cứ gửi hết thông báo này đến thông báo

khác. Giờ họ đang chờ phụ tùng nào đó sẽ được gửi từ Indiana sang."

Josh nhìn tôi thấu hiểu. " Như thế chắc là em thấy nhẹ nợ hơn đúng

không?"

"Không! Tại sao em lại thấy nhẹ nợ hơn?"

"Thôi nào. Anh biết em mà. Em ghét lái xe. Nên em chắc là vui khi có

lý do chính đáng để không phải lái xe."

Tôi định mở miệng phản bác nhưng lại thôi. Chẳng ít gì cả. Josh biết

tôi quá rõ. "Ồ, có thể em có nhẹ nợ hơn chút xíu thôi."

"Nếu em cần đi đâu thì em biết là có thể gọi anh."

Tôi gật đầu. Tôi biết điều đó. Tôi sẽ không gọi anh khi tôi cần, nhưng

tôi sẽ làm vậy khi Kitty cần, trong trường hợp khẩn cấp.

"Ý anh là giờ em đã có Kavinsky, nhưng anh ở ngay cạnh nhà em.

Anh đưa em tới trường sẽ tiện hơn nghìn lần việc cậu ta phải qua đây đón
em. Về cả mặt thân thiện với môi trường nữa." Tôi chẳng thể nói thêm điều
gì. Và Josh đưa tay gãi cổ. "Anh muốn nói điều này với em, nhưng anh hơi
ngại nói ra. Nhưng chuyện hai anh em mình không nói chuyện được với
nhau cũng là một điều kỳ quặc."

"Chúng ta vẫn có thể nói chuyện với nhau mà," tôi nói. "Không có gì

thay đổi cả." Đây là lời nói dối kinh khủng mà tôi đã nói vói Josh, thậm chí
còn hơn cả chuyện tôi nói dối anh về người em sinh đôi tên Marcella. Đến
cách đây mấy năm, Josh vẫn nghĩ tôi có một người em sinh đôi tên là
Marcella mất vì bệnh ung thư máu.

"Okay. Anh cảm giác như là...anh cảm giác như em đang tránh mặt

anh từ dạo đấy..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.