NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 174

Anh tiếp tục nói. Anh sẽ nói điều đó. Tôi nhìn xuống đất.

"Từ dạo Margot bỏ anh."

Đầu tôi như bị tách đôi. Đó là điều anh ấy nghĩ sao? Rằng tôi tránh

mặt anh là vì Marogt? Vậy là bức thư gần như không có tác động gì sao?
Tôi cố giữ mặt nghiêm nghị và không thể hiện ra chút cảm xúc nào. Tôi
nói, "Em không trách anh. Em chỉ bận thôi."

"Với Kavinsky. Anh biết. Em và anh đã quen nhau lâu rồi. Em là một

trong những người bạn thân nhất của anh, Lara Jean. Anh cũng không
muốn mất cả em."

Từ "cũng" này không hay ho lắm! Tôi thậm chí còn không tiêu hóa

được từ ấy! Vì nếu anh không nói từ "cũng", thì ít ra anh cũng đang nói về
tôi và anh ấy. Chứ không phải về tôi và anh và cả Margot.

"Bức thư mà em viết..."

Đã quá muộn! Tôi không muốn nhắc về bức thư nữa. Trước khi anh có

thể nói gì đó, tôi nói, "Em sẽ mãi luôn là bạn anh, Joshy." Và tôi cười với
anh. Đó là một nỗ lực một nỗ lực rất lớn. Nhưng nếu không cười thì tôi sẽ
khóc mất.

Josh gật đầu. "Okey. Tốt rồi. Thế liệu chúng ta có thể đi chơi với

nhau?"

"Tất nhiên."

Josh với sang và véo cằm tôi. "Thế liệu mai anh có thể đưa em đi học

được không?"

"Okey," tôi nói. Thế mục đích của cuộc nói chuyện này là gì? Để tôi

có thể đi chơi với Josh sau vụ lá thư? Để tôi vẫn là cô bạn tốt tên Lara Jean

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.