NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 228

không, nhưng cậu ta chưa đến. Tôi chờ ở tủ của tôi đến lúc chuông vào học
reo lên, và cậu ta vẫn chưa tới. Tôi vội vã chạy đi, ba lô đánh loạn xạ vào
lưng.

Thầy Schuller đang điểm danh, khi tôi nhìn lên và thấy Peter đang

đứng chờ ở sảnh nhìn tôi chằm chằm. Cậu ta ra hiệu cho tôi ra chỗ cậu ta.
Tôi nuốt nước bọt và chăm chăm cúi xuống nhìn quyển vở giả vờ là chưa
nhìn thấy cậu ta. Nhưng rồi cậu ta rít lên tên tôi, nên tôi đành phải ra nói
chuyện.

Tôi giơ tay. "Thưa thầy Schuller, em có thể đi vệ sinh không ạ?"

"Em nên đi trước giờ vào học," thầy cằn nhằn nhưng khoát tay cho tôi

đi.

Tôi chạy vội ra sảnh và kéo Peter ra khỏi chỗ cửa để thầy không nhìn

thấy.

"Sáng nay cậu đã ở đâu?" Peter gặng hỏi.

Tôi khoanh tay và cố đứng cho cao. Hơi khó, vì tôi rất thấp còn Peter

rất cao. "Cậu là người phải giải thích."

Peter gắt gỏng, "Ít nhất tớ đã nhắn tin cho cậu. Tớ đã gọi điện cho cậu

đến 17 lần. Tại sao điện thoại của cậu lại tắt?"

"Cậu biết chúng ta không được sử dụng điện thoại trong trường mà."

Cậu ta tiếp tục gắt gỏng. "Lara Jean, tớ đã chờ cậu đến 20 phút trước

cửa nhà."

Đáng đời! "Ồ, tớ xin lỗi."

"Thế cậu đi bằng cánh nào đến đây? Với Sanderson?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.