Bố nói với lại, "Này, bố chán ăn thức ăn thừa lắm rồi. Con định làm gì
với chúng đây? Đổ đi à?"
Kitty và tôi nhìn nhau. "Chính xác đấy bố," tôi nói. Bố không thích đổ
đồ ăn. Tôi đang tự hỏi nếu tối nay tôi lẻn xuống và đổ chúng thì không biết
bố có nhận ra không. Có lẽ là có.
"Nếu chúng ta có một con chó," Kitty cao giọng, "thì có lẽ sẽ không
còn thức ăn thừa." Con bé nháy mắt với tôi.
"Em thích chó loại gì?" Peter hỏi.
"Cậu đừng làm cho con bé hy vọng," tôi nói nhưng cậu ta gạt tôi đi.
Kitty trả lời ngay tức thì. "Một con Akita. Lông màu đỏ và đuôi cuộn
tròn. Hoặc một con chó chăn cừu của Đức để em huấn luyện thành chó dắt
người mù."
"Nhưng em không bị mù," Peter nói.
"Nhưng em có thể bị thế một ngày nào đó."
Cậu ta nhăn nhở cười và lắc đầu. Rồi cậu ta lại thúc tôi và nói giọng
ngọt ngào, "Đúng là không thể cãi nhau với bọn trẻ con."
"Ừ, không có hiệu quả mấy," tôi đồng ý. Tôi giơ một quyển báo lên
cho Kitty xem. "Em nghĩ thế nào, bánh quy nhân kem?" Kitty viết vào tờ
giấy, vào mục có thể sẽ làm.
"Này, còn những món này thì sao?" Peter để quyển sách nấu ăn lên
trên đùi. Nó đang mở ở trang có công thức làm món bánh quy trái cây.
Tôi nhìn suýt nghẹn. "Cậu đùa à? Cậu đang đùa phải không? Bánh
quy trái cây? Mà thật kinh dị đi!"