NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 279

"Khi được làm đúng thì chúng rất ngon," Peter phản đối. "Bác Trish

nhà tớ đã từng làm loại bánh này, cho kem lên trên, ngon hết ý!"

"Mội thứ sẽ ngon nếu anh cho kem lên." Kitty nói.

"Không thể cãi nhau với bọn trẻ con," tôi nói, và Peter cười với tôi đắc

chí.

"Anh hiểu, nhưng không phải như em nghĩ. Nó không phải là một ổ

bánh với một tá quả táu tàu tươi. Mà nó có cả hạt hồ đào khô, quả cherry
khô, rồi quả việt quất đen và những thứ ngon khác. Bác anh gọi đó là bánh
quy trái cây Ký ức Giáng sinh.

"Tớ thích truyện đó!" tôi hét lên. "Đó là truyện tớ thích nhất. Truyệt

thật hay những cũng thật buồn."

Trông Peter bối rối và Kitty cũng thế, nên tôi phải giải thích. "Ký ức

Giáng sinh là một truyện ngắn của Truman Capote. Truyện kể về một cậu
bé Buddy và người chị họ lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, người đã chăm sóc
cậu từ kh còn bé. Họ đã tiếp kiệm cả năm để mua nguyên liệu làm bánh trái
cây tăng cho bạn bè, và cho cả những người khác nữa, ví dụ như Tổng
thống."

"Thế tại sao lại buồn?" Kitty muốn biết thêm.

"Vì họ là những người bạn tốt của nhau và họ yêu thương nhau hết

thẩy, nhưng cuối cùng cậu bé đạ khôn ở lại được người chị họ, vì gia đình
cậu bé nghĩ cô ấy đã không chăm sóc đầy đủ cho cậu. Cũng có thể cô ấy đã
không chăm sóc đến cậu thật, hoặc điều đó chẳng quan trọng gì, vì đơn
giản họ là người tri kỷ của nhau. Ở cuối câu chuyện, bà chị họ chết và
Buddy đã không thể đến để vĩnh biệt bà. Và đây là một câu chuyện có thật.

"Thật quá buồn," Peter nói. "Thôi quên bánh trái cây đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.