"Thế quá muộn," tôi nói, cẩn thận cắt một mảnh giấy hình ngựa gỗ.
Tôi phải làm cho cẩn thận vì tôi muốn giữ một mảnh để hoàn thành nốt
quyển cắt dán cho Margot. "Sẽ chẳng có ai đến."
"Có, mọi người sẽ đến! Lâu lắm rồi chúng ta không tổ chức tiệc này;
hàng tá khách thườn tham gia trước đây." Margot đứng lên và lấy những
quyển sách nấu ăn của mẹ, để thành chồng trên bàn cà phê. "Em đừng có
bàn lùi. Chị nghĩ đây là truyền thống mà chúng ta phải giữ cho Kitty học
tập."
Tôi cắt thêm một dải nơ màu xanh. Có thể bữa tiệc sẽ giúp tôi quên
những chuyện đã xảy ra. "Món gà địa trung hải mà mẹ hay làm. Chấm với
sót mật ong và sữa chua."
"Ừ, em có nhớ sốt caviar làm từ trứng cá hồi không? Mọi người đều
thích nói. Chúng ta cũng phải làm món ấy. Chúng ta có nên làm thêm món
phô mát hình dĩa hay bánh phô mát chiên phòng không nhỉ?"
"Loại chiên phòng," tôi nói. Margot rất háo hức để chuẩn bị. Nhưng
dù thái độ tôi có thế nào thì cũng không làm chị nản chí.
Chị lấy bút và giấy trong bếp, và bắt đầu viết ra các thứ. "Thế chúng ta
đã thống nhất là thịt gà, sốt caviar, bánh phô mai chiên phồng, rượu
puch,...có thể nướng thêm ít bánh quy hoặc bánh brownie và rồi chúng ta sẽ
mời tất cả những người hàng xóm: Josh và bố mẹ, gia đình Shad, cô
Rothschild. Em muốn mời ai bạn em? Chris?"
Tôi lắc đầu. "Chris sẽ đi thăm họ hàng ở Boca Raton."
"Thế Peter thì sao? Cậu ta có thể đưa cả mẹ cậu ta, và cậu ta còn có cả
em trai nữa đúng không?", tôi biết là chị đang thử tôi.
"Gạt Peter đi chị," tôi nói.