NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 339

Chị nhăn trán và ngước nhìn lên từ tờ giấy. "Thế có chuyện gì xảy ra

trong chuyến đi sao?"

Tôi nhanh nhảu đáp lại, "Không, không có chuyện gì."

"Vậy tại sao không? Chị cũng cần biết về cậ ta nhiều hơn, Lara Jean."

"Em nghĩ cậu ta cũng không ở nhà." Tôi biết chắc là Mrgot không tin

nhưng chị sẽ không ép tôi thêm nữa.

Chị gửi tin nhắn qua mạng tối hôm đó, và ngay lập tức đã nhận được 5

lời đồng ý. Trong phần thông tin thêm, dì D. (không phải là dì ruột của bọn
tôi, nhưng là một trong những người bạn thân của mẹ) viết: Margot, dì rất
háo hức nghe cháu và bố hát bài "Bé con, ngoài trời kia lạnh lắm!". Trong
những bữa tiệc âm nhạc truyền thống của gia đình, Margot và bố thường
hát bài "Bé con, ngoài trời kia lạnh lắm". còn tôi thì hát bài "Ông già Noel
tí hon." Tôi đã biểu diễn bài đó, nằm lên hộp đàn piano, đi giày cao gót mẹ
và đeo khăn quàng bằng lông cáo cả bà. Nhưng không phải là năm nay, và
tôi không thể làm điều đó.

Hôm sau, Margot thuyết phục tôi cùng đi tặng bánh quy nhà hàng xóm

với chị và Kitty, tôi nài nỉ được ở nhà, rằng tôi mệt lắm. Tôi chạy lên phòng
và làm nốt quyển sổ cho Margot, và nghe những bản nhạc chậm trong phim
Dirty Dancing. Tôi cũng liên tục kiểm tra điện thoại xem Peter có nhắn tin
cho tôi không. Nhưng không có gì, mà lại là tin nhắn của Josh.

Anh đã nghe kể về chuyện xảy ra, em ổn không?

Thậm chí Josh cũng biết sao? Anh ấy thậm chí còn không cùng khối

với tôi. Thế thì cả trường cũng biết sao?

Tôi viết lại, Điều ấy không đúng, và anh nhắn Em không phải kể với

anh-anh không tin chuyện ấy dù chỉ một giây, và đã làm tôi xúc động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.