NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 355

Bố vén tóc qua tai cho tôi. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Có một kiểu giận nhau đặc biệt mà chỉ có thể xảy ra giữa bạn với chị

hoặc em gái bạn. Đó là khi bạn nói ra gì đó và không thể lấy lại được. Bạn
phải nói ra vì bạn không thể kiềm được, bởi vì bạn đang giận và cơn giận
của bạn đã lên tận họng và biểu hiện ra ở mắt; bạn giận đến mức không thể
nghĩ ra được gì đúng đắn. Mọi thứ bạn thấy chỉ là máu mà thôi.

Ngay khi bố đi khỏi, và tôi nghe tiếng bố chuẩn bị về phòng đi ngủ, tôi

chạy sang phòng Margot mà không gõ cửa. Marogt đang ngồi trên bàn học
cùng với chiếc laptop. Chị nhìn tôi ngạc nhiên.

Lau nước mắt, tôi nói, "Chị có thể giận em bao lâu cũng được, nhưng

chị không có quyền nói với bố sau lưng em."

Giọng chị như tiếng đàn piano, chị nói, "Chị làm thế không phải để trả

thù em. Chị làm thế vì em không biết gì về những việc em làm, và nếu em
không cẩn thận, em sẽ mắc lỗi như các bạn khác." Với giọng lạnh nhạc như
thể đang nói chuyện với người lạ, Margot tiếp tục, "Em đã thay đổi, Lara
Jean. Chị thật sự không nhận ra em nữa."

"Không, chị thực ra còn không biết em nữa, nếu như chị đã nghĩ dù

trong một giây thôi em đã quan hệ tình dục trong chuyến tham quan. Như
một người vô tình nào đó đi qua bể bê nước nóng và nhìn thấy bọn em?
Nếu vậy chị không hiểu gì nữa về em rồi." Rồi tôi đặt nó xuống, tờ giấy mà
tôi đang cầm như bằng chứng chống lại chị. "Chỉ bởi vì chị đã quan hệ với
anh Josh thì không có nghĩa là em quan hệ với Peter."

Margot nấc trong khi thở ra. "Em nói bé lại đi."

Tôi cảm thấy vui vì đã làm chị bị tổn thương. Tôi hét lên, "Giờ thì bố

đã thất vọng vì em rồi, nên bố không thể thất vọng thêm vì chị, đúng
không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.