Chương 16
Nếu trên đời có một thứ gì lạnh hơn cục đá thì đó là gương mặt của
Biền lúc chở tôi về. Mọi khi bực mình, Biền cáu kỉnh trông thấy.
Những lúc như vậy, nó thường chửi đổng hoặc càu nhàu như một lão
già mất ngủ. Lần này nó lạnh tanh, mặt "hình sự" không thể tả. Nỗi
oán hờn của nó dành cho tôi chiều nay chắc cao ngang ngọn
Everest. Nếu lao xe vào gốc cây mà chỉ gãy cổ người ngồi phía sau,
còn kẻ ngồi trước an nhiên vô sự, hẳn Biền đã lủi vô gốc me to tổ bố
trên đường Phùng Khắc Khoan lúc vừa ra khỏi hồ bơi rồi!
Lúc nó vứt tôi trước cửa nhà cũng vậy, "hai người chia tay sao chẳng
nói điều chi" y hệt bài hát của Vũ Hoàng. Lúc đó, tôi bỗng lo sợ từ
nay đến già Biền sẽ không thèm nhìn mặt thằng bạn nhát cáy là tôi
nữa. Tôi sợ Biền sẽ đột nhiên phát hiện ra rằng chơi với một đứa cù
lần như tôi thật chẳng thú vị gì và biết đâu nó lại chẳng ân hận vì sự
phát hiện muộn màng đó!
Giá như điều đó có xảy ra, tôi cũng chẳng trách móc gì Biền. Nếu nó
phá hỏng kế hoạch của tôi giống như tôi đã phá hỏng kế hoạch của
nó, chắc tôi cũng chẳng buồn nhìn nhỏi gì đến nó nữa.
Nhưng Biền tử tế hơn tôi nhiều. Sau một vụ xích mích dễ xa nhau
như vậy, hôm sau nó vẫn lù lù dẫn xác tới và đứng trước cổng nhà
tôi bóp còi "tin tin".
Tôi bước ra và mừng rỡ khi thấy mặt nó chẳng lộ vẻ gì hắc ám.
- Hết giận tao rồi chứ? - Tôi cười cầu tài.
Biền lườm tôi:
- Ai thèm giận mày cho mệt óc!
Tôi ngồi lên xe, Biền rồ ga, nói :
- Tao cóc cần mày nữa! Chiều nay tao sẽ rủ Quỳnh Như đi ăn!
Tôi cười:
- Phở Pasteur hả?