- Đồ ngốc! - Biền thúc cùi chỏ ra sau - Phở là "vũ khí" của ngày hôm
qua. Hôm nay tao phải "ếm" nó bằng chuối.
Tôi ôm ngực, nhăn nhó:
- Ai lại mời phụ nữ đi ăn chuối.
Biền lách một chiếc xe đạp:
- Tao sẽ rủ nó đi ăn chè. Chè chuối, thằng ngu ạ!
Quỳnh Như đón tôi bằng một nụ cười thoảng qua. Cái nhếch môi của
nó mơ hồ đến mức tôi không rõ nó có nhìn thấy tôi hay không. Có khi
nó cười với con ruồi nào đó đang vo ve trước mặt. Dù vậy, tôi không
buồn mảy may. Tôi biết hôm nay không phải "ngày của tôi". Hôm này
là thứ tư, Biền "thay ca" cho tôi. Chiều hôm qua tôi không đùng đùng
bỏ về, Quỳnh Như không bị dầu độc bằng ... chất béo nên kích thích
tố serotonin trong người nó chắc còn nguyên tác đụng. Tôi thấy nó
ngồi kế gốc mít cười đùa tí toét với Biền, cả hai anh chị trông có vẻ
phở lắm.
Từ ngày Biền chép thơ tỏ tình, Quỳnh Như đã bớt ác khẩu với nó.
Vẫn ương bướng, đốp chát, trêu chọc nhưng không đến nổi Biền
phải đưa tay bịt tai lại như ngày nào. Nhưng như vậy không có nghĩa
là nó sẵn sàng nhận lời đi ăn chè với Biền. Lao đầu xuống nước rồi,
tôi vẫn chưa yên tâm với ý tưởng bi quan đó.
Lát sau Biền xuống. Tôi hỏi:
- Nó chịu đi không?
- Đi đâu?
- Đi ăn chè chứ đi đâu!
- Tao chưa rủ.
- Trời đất! Chứ nãy giờ mày làm gì trên đó lâu vậy?