NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 140

Nửa giờ sau xe hơi hai người phóng trên đường đi Vécxây. Xe bỏ mui

trần. Perenne tự lái lấy với tốc độ như gió, khiến Madơru cứ thỉnh thoảng
lại kêu lên: “Ôi ! Thầy phóng ghê quá !... Thầy mở máy khiếp thế !... Thầy
không sợ đâm à ? Thầy có nhớ hôm nọ không ?».

Họ tới Alăngxông và ăn cơm trưa. Ăn xong, họ tới phòng bưu điện

chính. Ở đây không ai biết ông Lăngghecnô, vì làng Phoocminhi có bưu
điện riêng. Như vậy thì phải giả định là, tuy những bức thư mang dấu bưu
điện Alăngxông, nhưng ông Lăngghecnô nhận thư từ qua một hộp thư lưu,
ở thành phố này.

Đông Luy và Madơru đến làng Phoocminhi. Nhưng ở đây người nhận

phát thư cũng không biết ai có tên Lăngghecnô, tuy rằng làng chỉ có
khoảng một nghìn dân.

Đông Luy bảo:« chúng ta phải đến gặp ông lý trưởng.”
Tới nhà ông lý trưởng, Madơru trình bày cương vị, nhiệm vụ của mình

và hỏi về ông Lăngghecnô.

Ông lý trưởng vỗ trán: «Tôi nhớ ra rồi ! Ông Lăngghecnô hiền lành...

Một con người trung thực. Một thương gia cũ ở thủ đô…”

— Và thường nhận thư từ ở tận bưu điện Alăng-xông, phải không ạ ?
— Đúng rồi. Cứ mỗi lần nhận thư là một cuộc đi dạo.
— Nhà ông ta ở đâu ?
— Ở đầu làng. Các ông đã đi qua rồi đấy.
— Chúng tôi có thể gặp ông ta được không ?
— Gặp ư ? Ông ấy chết rồi còn đâu ? Chết bốn năm nay rồi.
— Chết ư ?— Đông Luy hỏi.
—- Vâng. Chết vì một phát súng.
— Ông nói sao ? — Đông Luy kêu lên — Ông ấy bị giết à ?
— Không. Khi mới thấy xác trong buồng nhà ông ấy thì người ta cũng

tưởng thế. Nhưng rồi cuộc điều tra đã xác nhận đây chỉ là một tai nạn.
Trong khi lau khẩu súng săn, ông ta đã vô ý để đạn nổ vào bụng. Tuy nhiên
dư luận trong làng cho là trong chuyện này có cái gì uẩn khúc. Vì ông
Lăngghecnô là một thợ săn lão luyện, không thể sơ ý như thế được.

- Ông ấy có tiền của không ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.