NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 139

cũng là trường hợp duy nhất chồng bà ta gọi ông này là «người bạn tốt của
tôi". Chỉ có ông Lăngghec-nô mới giải oan được cho bà ta và chứng minh
sự hiểu lầm kinh khủng mà bà ta là nạn nhân.

— Nếu có người có thể minh oan thì tại sao còn cắt mạch máu ?
— Theo bà ta nói, thì bà ta chẳng thiết gì nữa. Đời bà ta thế là bỏ đi. Bây

giờ chỉ còn tìm sự yên tĩnh trong cái chết.

— Yên tĩnh ! Sự yên tĩnh không phải chỉ tìm được trong cái chết. Nếu

việc phát hiện ra sự thực trả lại được danh dự và yên tĩnh cho nàng, thì có
lẽ sự thực không phải là không tìm ra được.

— Thầy nói sao, Thưa thầy ? Thầy đã đoán ra được cái gì ? Thầy đã bắt

đầu hiểu ra ?

— Mới chỉ mơ hồ. Nhưng dù sao thì những bức thư khớp đúng một cách

quá quắt như vậy cũng có thể là một đầu mối...

Anh suy nghĩ rồi nói tiếp «Người ta đã nghiên cứu lại địa chỉ xóa mất ba

chữ chưa ?.

— Đã nghiên cứu thêm và thấy được đủ chữ Lăngghecnô.
— Cái ông Lăngghecnô ấy ở đâu ?
— Theo lời bà Fauvin, thì ở làng Phoocminhi thuộc quận Oocnơ.
— Tên làng Phoocminhi ghi ở một trong những lá thư ?
— Lá thư có ghi tên một thành phố. Làng này ở cạnh thành phố đó.
— Têu thành phố ?
— Alăngxông.

- Anh định đi đến đó ?

— Vâng ông quận trưởng bảo tôi phải đi ngay. Tôi đi chuyến tàu dành

cho thương binh.

— Sao anh không nói là anh cùng lên ôtô với tôi ?
—Sao ạ ?
— Hai ta cùng đi, chú mày ạ. Ta cần phải hành động. Không khí ở nhà

này buồn chết đi được !

— Chết đi được ? Thầy nói kiểu gì thế, thưa thầy ?
— Không có vấn đề gì. Ta rất hiểu ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.