Vua Cò chắp đôi cánh van nài Cú, nhưng Cú trả lời với một giọng nghiêm
trang:
– Nếu tôi đưa ra một điều kiện, không biết đức vua có vui lòng chấp nhận
không?
Nhà vua nhanh nhảu trả lời:
– Tất cả mọi đề nghị của công chúa đều được chấp nhận trước, chấp nhận
ngay từ bây giờ. Xin công chúa nói xem, điều kiện gì nào?
Công chúa Cú có vẻ e thẹn, rụt rè mãi mới đáp:
– Cũng như các ngài, tôi muốn trở lại làm người. Tôi đã nói chỉ có cách duy
nhất giúp tôi thoát khỏi kiếp cú này là có người xin cưới tôi làm vợ. Vậy, nếu các
ngài muốn tôi dẫn đến gian phòng tiệc kia, thì một trong hai ngài phải hứa sẽ làm
chồng tôi!
Vua Cò liền kéo tể tướng ra một bên, nói khẽ:
– Ông bạn trung thành của ta ơi! Thời cơ đã đến, đây là dịp để khanh tỏ rõ
lòng tận tụy của mình. Khanh hãy hứa hôn với công chúa đi!
Tể tướng Manzour sợ hãi kêu lên:
– Muôn tâu hoàng thượng! Ngài định làm cho tôi bị vợ móc mắt hay sao?
Ngài nên nhớ rằng tôi đã có vợ, hơn nữa tôi là một lão già gắt gỏng và xấu xí.
Còn ngài đang tuổi thanh xuân, diện mạo đẹp đẽ, thân thể cân đối và hơn tất cả là
ngài chưa có vợ. Trời hình như đã xếp đặt sẵn cho ngài kết duyên với một nàng
công chúa trẻ trung, xinh đẹp!
Nhà vua lơ đãng lấy mỏ vuốt mượt đôi cánh và đáp một cách uể oải:
– Ai nói với khanh là nàng còn trẻ và xinh đẹp? Chẳng có gì là bảo đảm
cảm! Quả là: “Mua mèo trong bị”!
Tể tướng Manzour trả lời bằng một giọng quả quyết nhưng vẫn rất cung
kính:
– Hoàng thượng anh minh! Điều mà thần có thể thưa với ngài là dẫu thần có
phải suốt đời làm cò, thần cũng cam chịu! Thần không thể đính hôn với công
chúa được. Thần biết tính cả ghen của vợ thần.