NHỮNG CHUYỆN KỲ DIỆU - Trang 166

– Thật ư! Vật gì thế?

– Cái dây treo cổ! – Orbasan tuyên bố một cách trang nghiêm. – Chính

Hassan đã hiến cho lão ta! Nhưng chúng ta đừng dừng lại ở đây lâu. Thiuli-Kos
không quên phái mật sứ đi khắp mọi nơi. Đến bình minh, chúng ta phải cách xa
nơi này mới xong.

Nói đoạn Orbasan lên ngựa cùng Fatmé, còn Mustapha thì cùng Zoraïde.

Những tên cướp cùng với cô Fatmé kia đều đã lên yên.

Họ vội lên đường. Một cuộc phi ngựa lặng lẽ và rất nhanh kéo dài hết cả

ngày hôm sau cho đến Bassora. Đến cửa ô thị trấn, ông ta nghiêng mình một cách
trang trọng trước hai cô gái diễm lệ và nói:

– Cầu cho hai cô được sung sướng! Tình yêu và hạnh phúc đang chờ đợi hai

cô! Về phần tôi, tôi xin trở về với sa mạc.

Orbasan kéo Mustapha lại gần mình và ôm hôn thắm thiết rồi nhảy lên ngựa

biến mất với ba tùy tùng.

Một chiếc tàu sắp nhổ neo đi Acara nhận chở các con lão. Mười lăm ngày

sau, lão đã được xiết chặt trong tay những người mà lão không còn hy vọng gì
được gặp lại! Người nữ nô lệ mà con trai lão đã cứu sống được đưa về nước. Cái
ngày mà lão đặt bàn tay duyên dáng của Zoraïde trong tay của Mustapha là một
trong những ngày đẹp nhất trong đời làm cha của lão. Vì đã đau đớn, khóc than
không biết bao nhiên nên cái gia tài nhỏ bé và gia thế thấp kém của con dâu đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.