NHỮNG CHUYỆN KỲ DIỆU - Trang 168

Chàng thanh niên trả lời:

– Tôi đi đây! Phải thế thôi! Nhưng trước khi đi, tôi muốn cảm ơn bác

Achmet về niềm hạnh phúc bác đã tạo cho tôi qua câu chuyện tối hôm qua. Trong
cuộc đời giang hồ phiêu lưu đầy nguy hiểm của tôi, nó như một dòng nước trong
lành làm dịu mát tâm hồn tôi.

– Anh nói gì thế Selim? Cuộc đời phiêu lưu giang hồ nào mà anh nói vậy?

Anh chẳng phải là cháu quan tể tướng Bagdad hay sao?

– Đúng vậy! Nhưng mà tôi còn chính là “Vua của sa mạc”.

– Orbasan! – Achmet kêu lên kinh ngạc, nghi hoặc và hy vọng lẫn lộn. –

Orbasan! Người mà con gái tôi đã thầm yêu!

Orbasan thốt lên bằng một giọng cay đắng:

– Không, Orbasan tên tướng cướp! Orbasan mà một tên lãnh chúa đã giết

cha mẹ nó khiến nó căm phẫn phải từ bỏ tất cả để báo thù và thành kẻ cướp!
Orbasan mà người ta vu khống, người ta sợ hãi…

Achmet nhẹ nhàng để bàn tay lên vai chàng thanh niên kiêu hãnh:

– Và người ta cũng yêu nữa chứ! – Achmet dịu dàng nói thêm – Anh để tôi

về Acara một mình sao? Trong khi anh đã biết ở đó có người đang mong chờ
anh?…

*

Tiếng lục lạc của đoàn lữ hành đang băng qua bãi cát trên sa mạc reo vui

trên con đường vàng… Vui, vì hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.