NHỮNG CON CHIM ẨN MÌNH CHỜ CHẾT - Trang 292

Colleen Mc Cullough

Những Con Chim Ẩn Mình Chờ Chết

1933 - 1938

Luke

Chương 36

Bây giờ không còn bao nhiêu người đi chuyến tàu đêm từ khi có những
chuyến bay nối liền Gillanbonẹ Đoàn tàu ì ạch đi qua cả ngàn cây số lần
lượt trút bỏ gần hết hành khách qua các ga tỉnh lẻ; chỉ còn một số rất ít
xuống ga Gillanbonẹ
Trên sân ga, một mình bà Fiona lặng lẽ đứng chờ. Bà vẫn đẹp người so với
tuổi tác. Nón, áo đều hợp thời trang, giày cao gót. Cuộc đời làm vợ một
người chăn nuôi đã giúp bà giữ được vóc dáng trẻ trung.
Chính vì thế mà Frank đã nhận ra mẹ anh nhanh hơn là bà nhận ra anh.
Frank đã năm mươi hai tuổi, đứng giữa mặt trời chiều Drogheda trông rất
gầy, hốc hác, xanh xao. Đầu đã hói, quần áo không ra hình thù gì, phủ trên
một thân hình tuy nhỏ nhưng vẫn còn gợi nhớ một chút sức lực. Hai bàn tay
rắn rỏi nắm chặt chiếc mũ phớt màu nâu. Anh không còng lưng, không
bệnh hoạn nhưng đứng chôn chân ở sân ga một cách vụng về, không tin
rằng có ai đón mình và cũng không biết phải làm gì.
Rất tự chủ, Fiona nhanh chân bước tới:
- Con mạnh khỏe, Frank? bà nói.
Frank nhìn lên, hai mắt xưa kia rực sáng, lấp lánh giờ đây khuyết sâu trên
gương mặt của một người già nuạ Đôi mắt ấy không phải của Frank. Mệt
mỏi, nhẫn nhục và vô cùng chán nản. Nhưng khi đôi mắt ấy nhìn thấy
Fiona, nó lại gây nên một ấn tượng dị thường của một người bị lăng nhục,
hoàn toàn không được che chở, sắp chết và đang kêu gào sự cứu giúp.
- ôi, Frank! Bà kêu lên và ôm chầm lấy con trai. Mọi việc đều tốt đẹp, tiếng
của bà dịu dàng như tiếng rụ Mọi việc đều tốt, bàtiếp tục nói giọng càng dịu
dàng hơn.
Lúc đầu, Frank vẫn im lặng, ngồi lún xuống trên nệm xe. Nhưng khi chiếc
Rolls tăng tốc độ và ra khỏi thành phố, anh bắt đầu nhìn hai bên đường.
- Cũng không thay đổi bao nhiêu phải không mẹ, anh nói thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.