NHỮNG CON CHIM ẨN MÌNH CHỜ CHẾT - Trang 284

- Làm sao tôi có thể nghỉ ơi nơi nào khác? Bà có một khiếu thẩm mỹ đặc
biệt, bà Fiona ạ. Căn phòng này không thua bất cứ căn phòng nào ở
Vatican. Các cửa sổ hình trái soan màu đen với những hoa hồng nổi bật,
thật là một nét thiên tài.
- Cảm ơn ông. Chúng tôi ráng làm những gì trong khả năng của mình.
Nhưng tôi tự hỏi tại sao mình lại phải khổ cực như thế. Nhà này là của ông,
chớ đâu phải của chúng tôi.
- Phải chờ đến khi nào không còn một người mang dòng họ Cleary thì điều
bà nói mới đúng. Ralph trả lời một cách bình thản.
- Điều ông nói làm cho tôi thật yên tâm làm sao! Cho phép tôi được nói
điều này: ông đã đạt nhiều thành công từ khi làm linh mục ở Gillỵ ông có
đọc bài báo trên tờ Diễn đàn?
- Ralph không tránh nhé được:
- Tôi có đọc. Lời lẽ của bà thật là bén, bà Fiona ạ!
- Vâng, hơn thế ấy nữa, tôi cảm thấy thích thú được nói những điều đó, sau
bao nhiêu năm thu mình lại chẳng nói một lời... Meggie đi Gilly nhưng sắp
về.
Dane và Justine đi vào ngã cửa nhỏ.
- Ngoại ơi, tụi con cỡi ngựa đi dạo đến Borehead được không? - Justine nói
với Fionạ
- Con biết luật lệ rồi. Không được dạo bằng ngựa mà không có phép của
mẹ con. Bà ngoại không thể làm khác, đó là lệnh của mẹ con. ô hô! Các
con quên điều sơ đẳng của sự lễ phép. Hãy đến đây trình diện với khách quí
của gia đình.
- Con đã gặp rồi. - Justine nói ngắn ngủn.
- à.
- Thưa Đức cha, Đức cha có định nghỉ lại lâu không? Dane hỏi với sự
ngưỡng mộ
- Đức cha sẽ ở lại đây với chúng ta cho đến chừng nào Đức cha muốn,
Dane ạ. Fiona nói chen vào. Có điều là ngoại rất mệt tai khi nghe con
không ngớt thưa bẩm Đức chạ Các con nên gọi bằng gì nào? Cậu Ralph?
- Cậu! Justine kêu lên. Không được đâu, ngoại? Các cậu đã có cậu Bob, cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.