NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 289

“Tôi biết cô từng nhút nhát thế nào. Bên cạnh đó, như người ta vẫn luôn nói
với những người lo lắng, “chắc gì việc đó sẽ xảy ra.””

Laura bật cười. “Ồ, đúng thế. Thực tế thì, có lẽ nó sẽ không xảy ra. Vì vậy
chúng ta sẽ làm gì để lấp chỗ trống? Nếu mọi người đã mua vé, hoặc thậm
chí chưa mua, chúng ta không thể không có sự kiện gì vào tối thứ Bảy
được.”

Hai người phụ nữ im lặng một lúc, suy nghĩ rất kỹ. “Ra rồi!” Laura nói.
“Một cuộc hội thảo! Chúng ta sẽ chọn vài tác giả đến nói chuyện về sự
nghiệp văn chương của họ. Sẽ rất thú vị! Tốt hơn việc tôi cố gắng phỏng
vấn Dermot nhiều!” Chỉ riêng ý nghĩ về nó đã khiến cô cảm thấy nhụt chí.

“Tuyệt. Tôi sẽ email cho tất cả các tác giả và mời họ. Chúng ta cần bao
nhiêu người?”

“Chị cứ mời tất cả mọi người để xem bao nhiêu người sẽ nhận lời.” Laura
ngáp dài.

“Chao ôi,” Fenella nói. “Cô vẫn còn mệt, dù đã đi ngủ sớm. Tôi không biết
là Ireland lại chênh lệch múi giờ với Anh.”

Laura nghiêm trang gật đầu. “Ồ, có chứ, thực sự đấy...”

Laura cứ băn khoăn mãi không biết việc đánh mất sự trong trắng có biểu
hiện ra bên ngoài không. Một vài ngày sau, khi Monica đến đón cô đến
Bristol, cô đã có câu trả lời. Có.

“Nó như thế nào vậy?” Monica nói ngay lúc họ vừa lên xe. Họ đang trên
đường tới buổi trình diễn của Seamus. Laura sẽ kiểm tra xem liệu ban nhạc
của anh ta có thích hợp chút nào không với một buổi tối sôi động với
Rupert (có thể nói giọng Ireland hoặc không) và bia miễn phí, hay làm nền
cho Dermot khi ông đọc một vài đoạn trong tác phẩm của ông.

“Cái gì như thế nào cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.