- Tôi
?- Thì chính là hiệp sĩ Floriani ông gặp ở Sicile và ông đã có lòng
tốt mời đến nhà chơi nhiều lần.
-
Vậy câu chuyện này có ý nghĩa gì
?
-
Ồ
! Không gì cả. Tôi thử chơi, thế thôi. Tôi hình dung đứa con của bà
Henriette, nếu anh ta còn, vui sướng được nói với ông chỉ một mình anh ta
là thủ phạm và anh ta làm việc đó vì thấy mẹ quá khổ sở, mất cả địa vị, trở
thành người hầu của bà bá tước, vì lòng đứa con đau đớn thấy hoàn cảnh
khốn khổ của mẹ..
Anh nói, giọng
cố nén cảm xúc, hơi đứng lên cúi về phía bà bá tước.
Không còn nghi ngờ gì nữa: hiệp sĩ Floriani chính là đứa con của bà
Henriette. Tất cả, thái độ, giọng nói đều thể hiện rõ là anh ta. Vả lại, phải
chăng anh ta dự định, muốn mọi người nhận ra mình
?
Bá tước ngập ngừng. Phải đối
xử thế nào đây
với con người táo bạo này
?
Báo cảnh sát, vạch mặt tên trộm trước đây gây nên tai tiếng
? Đã quá lâu rồi
và ai có thể chấp nhận đứa trẻ là tội phạm
? Không, tốt nhất là vờ
như
không nhận ra sự thực.
Ông lại gần Floriani, cười vui vẻ:
- Câu chuyện của ông thật hay, rất ly kỳ, tôi
thề đã làm tôi say mê
đấy.
Nhưng theo ông,
người
con hiếu thảo ấy ra sao rồi
?
Hy
vọng anh ta không
bị bắt giữa đường chứ
?
-
Ồ,
tất nhiên không.
- Đúng, sau một việc
mở đầu
như
vậy. Lấy
chuỗi hạt ngọc của bà
Hoàng lúc
sáu tuổi,
chuỗi hạt ngọc nổi tiếng của hoàng
hậu Mario
Antoinette
!
-
Và đã lấy nó không một
chút phiền phức. Floriani nhận xét theo đà của
bá tước. Không một ai có ý nghĩ kiểm tra cái
ô
vuông ở cửa sổ
hoặc nhận
thấy bậc cửa quá sạch do đứa trẻ chùi
dấu chân bước lên lớp bụi...
Ông phải
thấy có cái gì đó trong đầu một đứa trẻ ở độ tuổi ấy,
không phải dễ, đành
chịu vậy và đưa tay hàng thôi...
Thật rùng mình. Cuộc đời con người gọi là Floriani có bí mật gì
? Thật
kỳ lạ anh chàng phiêu bạt đó có mặt
ở
đây đã lấy trộm một cách tài tình lúc
mới sáu tuổi và hôm nay, với sự khéo léo đến nghệ thuật, đến tìm cảm xúc