- Nhà hết lương thực rồi anh ạ. Các con đi chơi sắp về, không có gì ăn
chúng nó sẽ khóc ầm lên. Anh bảo em làm thế nào bây giờ?
Rơne thở dài trả lời:
- Bây giờ anh đi săn xem may ra có gì không. Trời xấu quá anh cũng chẳng
biết nên đi săn đâu bây giờ.
Rơne nói xong vội vã đi ngay. Hắn không muốn trông thấy cảnh vợ con đói
khát. Hắn không muốn để cho cái mặt xinh đẹp của vợ, ngây thơ của con
phải đói đến nhăn nhó như mặt khỉ . Hơn nữa hắn cũng đói, hắn cần phải ăn
món gì ngon lành cấp tốc.
Rơne đi vơ vẩn trong rừng, mắt láo liên nhìn đông nhìn tây, nghĩ mãi vẫn
không tìm được cách gì để kiếm ăn. Hắn buồn rầu đi về phía hướng ra
đường cái .
Đến cạnh đường có một cái hàng rào thưa ngăn lại, hắn liền ngồi bên bờ
rào buồn rầu nghĩ ngợi. Bỗng nhiên một ngọn gió lạ thổi qua làm lông trên
người hắn đều dựng đứng cả dậy, hắn nhắm tít mắt lại để tránh bụi và nhân
tiện hắn cứ nhắm nghiền đôi mắt như thế để suy nghĩ xem có hơn gì không.
Trong gió hình như thoáng có mùi tanh, hắn ngửng đầu lên đánh hơi tự bảo:
- Hình như có cá. Đúng là mùi cá thực, nhưng không biết từ đâu đến. Rơne
phóng mình nhảy thực nhanh qua khỏi hàng rào chắn ngang một cách dễ
dàng. Hắn vốn có tài đánh hơi, dò tiếng, đôi mắt của hắn cũng tinh anh hơn
người nên tìm ra ngay. Hắn thấy từ đằng xa, rất xa có một chiếc xe ngựa
đang chạy đến, và càng gần mùi cá càng nặng hơn.
- Quả thực y như Rơne đoán, đó là xe chở cá ra chợ bán. Rơne không ngần
ngại một phút giây nào. Hắn nhảy vụt ra giữa đường nằm lăn như vừa mới
chết “đứng tim” bất ngờ. Thân mình hắn mềm nhũn, lưỡi thè ra ngoài, mắt