NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA CÁO RƠNA - Trang 238

Vợ Rơne không đáp chỉ sụt sịt chùi nước mắt.

Sóc buồn rầu ra về, đầu óc hắn giản dị không nghi ngờ gì về cái chết cấp
tốc khả nghi của Rơne , hắn chỉ tiếc cái huy chương. Nhưng thôi, có cũng
thế, không cũng thế, cha sinh mẹ đẻ hắn ra mình trần thân trụi chứ có đẻ ra
cái huy chương cùng một lúc đâu, thế mà hắn vẫn sống đàng hoàng cho đến
bây giờ, vậy thì cái huy chương ấy cũng chẳng có nghĩa lý gì cho cuộc sống
lắm.

Sóc biết hắn đem tin này về, Quốc vương sẽ hạ lệnh toàn quốc treo cờ rủ,
sẽ có cuộc chính thức điếu tang rất long trọng, và như thế, hắn sẽ lại có dịp
viết văn tế. Mà đối với Sóc như thế là quá đầy đủ rồi.

Còn gì hơn ai chết đâu thì chết để hắn viết văn tế, còn hắn thì vẫn sống sờ
sờ.

Sóc quay lại nhìn mái nhà Rơne một lần cuối cùng, lại nặn ra cái vẻ mặt đi
điếu tang, thầm nghĩ đến bài văn tế sẽ viết, không phải cho Rơne mà cho
chính hắn. Bởi vì hắn, nói dại, nếu hắn bỗng lăn đùng ra chết như Rơne còn
lấy ai viết văn tế cho hắn nữa! Hắn vừa đi vừa gọt văn một cách say sưa.

Sóc đang đi bỗng thấy trong bụi rậm có một cái bóng đen cử động. Tưởng
là quân gian phi Sóc vội xông đến, nhưng vừa nhìn thấy hắn đã kêu rú lên,
chạy cuống cuồng vào tận rừng sâu. Và cho đến bây giờ, không ai trông
thấy Sóc thi sĩ đâu nữa! Có kẻ bảo “ ma” bắt hắn đi mất rồi, có người bảo
hắn thấy ma nên sợ quá phát điên, không ai biết sự thực ra sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.