NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA CÁO RƠNA - Trang 97

Rơne vội vàng lấy giọng ôn hòa nói ngay:

- Chào em, anh là anh họ của em đây mà. Hôm nay được gặp em anh rất
sung sướng. Em không biết chứ ba em, anh gọi là chú, ngày xưa là em họ
của ba anh. Vì thế chúng ta có bà con, chỉ vì ở xa ít đi lại thăm viếng nên
hóa ra xa lạ đó thôi.

Gà trống nghe thế yên tâm ngay. Hắn chưa bao giờ phải sống cuộc sống
đấu tranh vật lộn với đời nên chưa từng hiểu các mánh khóe bịp bợm của
thiên hạ. Hắn cho là ai đã nói ra được những lời hòa nhã như thế không thể
là kẻ ác ôn côn đồ được. Dù Gà trông thấy Rơne mặc đúng cái áo trong
giấc mơ, hắn cũng quên cả nguy hiểm. Rơne nói tiếp:

- Em thật xinh đẹp làm sao! Còn đẹp hơn cả chú ngày xưa nữa, tuy chú
cũng đã là một nhân vật làm vẻ vang cho loài gia súc lắm rồi. Anh còn nhớ
giọng hát của chú rất mê hồn, chắc em cũng có học được ít nhiều. Ừ mà
chú không dạy em thì dạy ai kia chứ!

Gà trống tằng hắng lấy giọng định hát cho Rơne nghe. Hắn cất giọng O Ó
O Ò lên một hơi chát cả tai. Thực ra giọng Gà trống chỉ hay hơn vịt đực
một chút thôi, lòng hắn chưa từng biết rung động vì một chân tình nào bao
giờ, nên giọng hắn vẫn không có tình cảm. Hắn là con gà “ thành công”
nhất trong chuồng gà, còn làm sao mà hát hay được!

Rơne nghe xong gật gù ra vẻ tán thưởng:

- Em thật có cái giọng vàng! Nhưng chú ngày xưa hát bao giờ cũng nhắm
mắt lại nên mê ly hơn nhiều. Em thử xem, nếu quả đúng như thế thì đó là
một đặc điểm riêng trong gia tộc.

Gà nghe Rơne nịnh, quên cả trời đất. Hắn nhắm mắt lại há họng định hát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.