“Cám ơn rất nhiều. Anh nợ cả hai bạn món quà tự do của anh.” Jamil
mỉm cười nói.
“Được rồi.” Con vẹt nói.
Jamil ở với bà Hakuri vài ngày tiếp theo. Không lý do gì, Jamil quyết
định thế là đã đủ và muốn quay trở lại đảo Tatasi.
“Bất cứ điều gì xảy ra,” một buổi tối bà Hakuri nói, “đừng từ bỏ ước mơ
của cháu. Cháu sẽ sống và thấy rất nhiều điều. Nếu cháu có thể lừa được
hải quái, tồn tại sau khi con tàu đắm, vượt qua sa mạc và sống sót ở thị trấn
Den, cháu sẽ tồn tại và thành công ở Pashiapolis. Đó là nơi thử sức tất cả
mọi người. Nếu cháu mạnh mẽ, cháu sẽ thành công, nhưng nếu cháu yếu
đuối, nó sẽ bẻ gãy ý chí của cháu. Không phải tình cờ mà bác gọi là Ming,
người được sinh ra dưới ngôi sao may mắn, một minh tinh. Ở đây cháu đã
bị xúc phạm nhưng đừng bực bội với các bác. Cháu cần sự bình yên trong
chính mình để đạt được mục tiêu của mình. Cháu cần sự bình yên trong
chính mình để đánh thức may mắn của mình, dù có bất cứ chuyện gì xảy
ra.”
Bà Hakuri đưa cho cậu đồ đạc và đồng ý nhận lại con cú và con vẹt. Khi
nhìn qua túi xách của mình, cậu thấy một mảnh vải dệt tay nhiều màu, dài
khoảng gấp đôi bàn tay cậu.
“Cái gì vậy ạ?” Cậu hỏi.
“Đây là quà cho cháu.”
“Nhưng đó là gì ạ?”
“Đó là một câu chuyện dài. Nó được mẹ bác dệt đấy.” Bà Hakuri nói và
bắt đầu lau nước mắt. “Khi còn nhỏ, bác xin mẹ dệt cho một thứ đặc biệt.
Cái mà bác có thể dùng để buộc con bác trên lưng. Bà sung sướng dệt quên
ngày tháng, bác hãnh diện dùng để cột giữ con gái an toàn. Khi quân đội
của vua Sacha chinh phục nơi con gái bác và gia đình nó đang sống, bác đã
ở đó để giúp đỡ nó. Đây là thứ còn lại của món đồ bác sử dụng để buộc
cháu gái bác lên lưng lúc bọn lính của vua Sacha muốn đưa nó đi. Trong
lúc giành giật với binh lính, tấm vải rách thành hai mảnh. Con gái bác giữ