định thêm rằng không nhà kinh doanh chứng khoán nào được phép
sử dụng âm mưu để lừa đảo hay “đưa ra bất kỳ tuyên bố sai sự
thật nào về một một tin tức quan trọng hoặc... bỏ qua không
công bố tin tức quan trọng.”</p>
<p class="calibre2">Vì bỏ qua, không công bố các thông tin quan
trọng là bản chất của việc sử dụng thông tin nội bộ, luật này –
không cấm người trong nội bộ mua cổ phiếu của chính công ty
mình, hay sở hữu phần lợi nhuận từ đó, miễn sao họ duy trì số
cổ phiếu ấy trong thời gian hơn sáu tháng – có vẻ như sẽ cấm cả
việc “chơi ăn gian”. Nhưng trên thực tế, mãi đến gần đây, quy
tắc 1942 vẫn gần như bị xem là không tồn tại. Mặc dù vậy, nó đã
được Ủy ban Chứng khoán và Hối đoái – cơ quan hành pháp của
liên bang được thành lập theo Luật Giao dịch Chứng khoán – viện
dẫn trong vài trường hợp hiếm hoi hoặc quá trắng trợn tới mức
có thể bị truy tố theo luật phổ thông. Chắc chắn có những lý do
cho tình trạng lỏng lẻo này. Thứ nhất, phần đông cho rằng đặc
quyền cho phép các nhà quản trị kinh doanh kiếm chác trên bí
mật công ty là một sự khích lệ cần thiết để thúc đẩy họ cống
hiến hết mình cho công ty, nhiều nhà chức trách cũng thản nhiên
cho rằng sự hiện diện không giới hạn của người trong cuộc trên
thị trường, tuy đi ngược với tinh thần “chơi đẹp”, nhưng là yếu
tố cần thiết để đảm bảo dòng chảy giao dịch thông suốt, có trật
tự. Hơn nữa, cũng có người cho rằng, đa số các nhà đầu tư chứng
khoán – dù thực chất có phải là người trong cuộc hay không – sở
hữu và che giấu thông tin nội bộ dưới hình thức này hay hình
thức khác [hoặc cũng có người hy vọng và tin rằng họ sở hữu và
che giấu thông tin này]; do đó, việc ứng dụng Quy tắc 10B-5 một
cách vô tư sẽ dẫn đến hậu quả, tối thiểu là những chao đảo trên
Phố Wall. Vì vậy, để giữ cho quy tắc này tại vị yên ổn không bị
quấy rầy trong phần lớn thời gian suốt 20 năm qua, Ủy ban chứng
khoán Mỹ dường như cố ý kiềm chế để không đánh vào một trong
những điểm yếu nhất của Phố Wall. Nhưng sau vài cú dền dứ sơ
sơ, Ủy ban này dồn sức tung ra cú đấm ác hiểm nhất. Vụ kiện mà
Ủy ban “ra đòn” là một vụ khiếu nại dân sự chống lại Công ty
Lưu huỳnh Texas Gulf và 13 người của công ty, bao gồm cả giám
đốc và nhân viên; vụ kiện này được xét xử mà không có bồi thẩm
đoàn tại Tòa án Quận Hoa Kỳ tại quảng trường Foley từ ngày 9
tháng 5 cho tới ngày 21 tháng 6 năm 1966. Với vai trò chủ tọa
phiên tòa, Dudley J. Bonsal trong quá trình xét xử có lúc đã ôn
tồn nhận xét: “Tôi đoán là tất cả chúng ta đều đồng ý rằng
chúng ta đang cày xới trên một mảnh đất mới trong một chừng mực
nào đó.” Cày và có lẽ cả gieo hạt nữa; Henry G. Manne, trong
một cuốn sách gần đây mang tên <em class="calibre5">Insider
Trading and the Stock Market</em> (Giao dịch nội bộ và thị
trường chứng khoán) phát biểu rằng vụ kiện này gần như tương
đương với mọi thuật ngữ cổ điển đặt ra cho giao dịch nội bộ và
giải pháp cho vấn đề này “có thể xác lập nên một bộ luật trong