-
Cửa sắt ra đường
không
đóng.
Bà
giải
thích.
- Nhưng cửa phòng ngoài
?
Bà không trả lời và
tôi cho là bà
đi vòng
cầu thang sau. Như vậy, bà
biết
đường đi vào nhà
? Không khí im lặng, lúng túng.
Bà
nhìn
Daspry. Tuy
không muốn lắm nhưng là trong phòng
khách,
tôi giới thiệu anh rồi mời bà
ngồi,
để
nghị cho
biết
mục đích đến thăm.
Bà cởi khăn trùm. Tóc
nâu,
gương
mặt đều đặn và nếu không đẹp thì
cũng
có
sức
cám
dỗ
mãnh liệt
ở
đôi mắt trang nghiêm và hơi buồn.
Bà chỉ nói: - Tôi là bà Andermatt.
Tôi càng ngạc nhiên,
lặp lại: -
Bà
Andermatt
?
Lại im lặng,
bà nói tiếp giọng
bình tĩnh và
thái độ rất tự nhiên:
- Tôi đến về sự kiện
đó... Tôi
nghĩ
có
thể
hy
vọng
ở
ông một số
lời chỉ
dẫn.
-
Trời
! Thưa bà,
tôi không
biết gì
hơn
những
điều người ta đưa lên báo
chí. Xin
cho biết rõ
tôi
có
thể giúp được gì cho bà
?
- Tôi không biết... Tôi không
biết..
Lúc ấy tôi linh cảm sự bình tĩnh của
bà
chỉ là
giả tạo,
dưới vẻ tuyệt đối
yên tĩnh kia che giấu một sự bối
rối. Daspry từ nãy đến giờ không ngừng
xét đoán bà, lại gần nói:
- Thưa bà, bà cho phép tôi hỏi vài câu
?
-
Ồ
vâng, như thế tôi có thể nói lên được.
- Dù những câu hỏi ra sao bà cũng trả lời chứ
?
- Vâng.
Anh suy nghĩ, và lên tiếng:
-
Bà biết Louis Lecombe chứ
?
- Vâng, biết qua chồng tôi.
-
Bà gặp anh ấy lần cuối
cùng vào lúc nào
?
- Buổi tối
hôm ấy anh ăn cơm ở nhà chúng tôi.
-
Tối
đó không có điều gì khiến bà nghĩ sẽ không gặp lại anh ta
?
- Không, anh có đề cập đến một chuyến du lịch Nga nhưng rất mơ hồ.
-
Và bà chắc sẽ còn gặp lại anh
?
- Vâng, vào bữa ăn tối
hôm sau.
-
Thế
bà cho vì sao có việc mất tích này
?
- Tôi cũng không hiểu.
-
Ông Andermatt thì sao
?
- Tôi không rõ.
-
Nhưng... trang báo Tiếng Vang muốn nói....