Một tiếng động mạnh làm rung chuyển nhà, tiếp theo là từng hai, ba
tiếng một như búa nện vào những khối nhọn dội lại hay ít nhất là trong
đầu
tôi hình dung ra thế. Và những tiếng động khác xen lẫn, tiếng ồn thực sự
như người ta đang bình tĩnh làm việc, không e ngại gì.
Họ cũng có lý khi làm như vậy vì tôi không nhúc nhích khỏi giường
nằm. Không biết có phải hèn nhát không
? Không, vì thực ra tôi bị loại trừ,
bất lực hoàn
toàn,
cũng là
khôn
ngoan
nữa
vì chống lại thế nào được
? Phía
sau kẻ đứng đây còn
có những kẻ khác
ập
đến khi hắn kêu
lên. Cần gì
phải
liều mình vì vài tấm thảm và một
ít
đồ đạc.
Cứ thế
suốt đêm, tình trạng bị hành hạ kéo dài,
một sự lo âu khủng
khiếp. Tiếng
động
ngắt
nhưng tôi vẫn
chờ
đợi nó
lặp lại, vẫn lo sợ
nhìn vào
người đứng canh chừng tôi, tim đập mạnh, mồ
hôi toát đầy trán và khắp
người.
Bỗng hạnh phúc khó
tả
đến với tôi:
chiếc xe
mang sữa
- mà
tôi đã quen
tiếng
-
bắt
đầu
đi qua đường, bình minh xuyên qua cửa sổ, bên
ngoài
trời
sáng
dần.
Ánh sáng vào trong phòng,
nhiều chiếc xe
khác đi qua, mọi hình
ảnh
ma
quái
của bóng
đêm
tan dần. Tôi đưa nhẹ một cánh tay lên
bàn, dần dà,
lén lút. Không có gì động
đậy. Tôi
ngắm
nếp
gấp của chiếc màn cửa, tính
toán các
động
tác
chính xác, nhanh chóng nắm lấy khẩu súng bắn
một phát
rồi nhảy ra khỏi giường
với
tiếng
kêu
thoát nạn và chạy lại phía
chiếc
màn.
Tấm vải bị
rách, kính cửa thủng còn con người
thì tôi bắn không
trúng
vì lẽ
không có
người. Không có ai cả
! Suốt đêm tôi bị nếp gấp của
chiếc
màn
thôi miên hay sao
? Trong
lúc
đó
thì những
tên bất lương... Giận dữ, với tốc
độ không
gì
cản
được,
tôi
cho khóa vào ổ, mở
cửa
đi qua tiền sảnh, mở
cửa
phòng
làm việc nhảy xổ
vào.
Nhưng tôi sững
sờ
ngừng lại
ở
cửa, hổn hển,
choáng váng,
còn
kinh
ngạc
hơn khi
không
thấy
người đứng sau màn
cửa
sổ: Không
gì bị
mất mát
cả
! Những vật tôi hình
dung
bị khuân
đi
như
tranh
vẽ,
những đồ gỗ,
mấy tấm
nỉ và lụa cũ, tất cả đều còn đấy
!
Tôi không tin
ở
mắt mình nữa, câu chuyện thật khó hiểu
! Rõ ràng có
tiếng ầm ĩ,
tiếng chuyển đồ đạc kia mà
! Tôi đi vòng quanh phòng, xem kỹ
những bức tường,
thống kê lại những đồ
vật vốn đã
quen thuộc thì không
thiếu gì cả. Cái làm tôi bối rối hơn nữa là không
có
gì
chứng tỏ bọn vô lại đã
vào đây; không chứng tích một vết chân tay, không một chiếc
ghế sai chỗ
!
Hai tay ôm đầu. tôi tự nhủ: "Thế
nào vậy
? Mình không phải một
thằng điên, nghe rõ lắm mà
!..."