- Vâng.
Ở
Mỹ về, trên đường đi chúng tôi quan hệ tốt với nhau, có thể
nói anh ta có cảm tình với người bắt mình. Nếu có thể gợi ý cho tôi mà
không nguy hại gì thì anh ta không ngần ngại tránh cho tôi một chặng
đường vô ích.
Sau buổi trưa ông được dẫn vào phòng giam Arsène Lupin. Đang nằm
dài trên giường, anh ngẩng đầu dậy kêu lên vui vẻ:
- Chà
! Đúng là một điều lạ.
Ông Garnima thân mến đến đây à
?
- Chính ông ta.
-
Trong đợt nghỉ ngơi tôi chọn đây, tôi mong nhiều điều nhưng không
điều nào thích thú hơn được tiếp ông...
-
Tử tế thật.
-
Không không, tôi có lòng quý mến ông đấy
thôi.
- Tôi tự hào về điều đó.
-
Tôi luôn luôn tin Garnima là nhà thám tử xuất sắc nhất của chúng ta.
Nói thực, ông có thể sánh với Sherlock Homès. Ông thứ lỗi, chỉ có chiếc
ghế đẩu, mời ông ngồi, không có bia, giải khát. Tôi
ở
đây chỉ tạm thời thôi.
Garnima vui vẻ ngồi xuống. Người tù hớn hở tiếp tục:
- Nhờ trời, tôi rất thích được ngắm gương mặt một người quân tử
!
Tôi chán ngấy những tay thám tử, do thám, hàng ngày trông vào phòng
giam tôi mười lần để biết rõ tôi không chuẩn bị vượt ngục.
Chà
! Những
việc Chính phủ xử trí với tôi...
- Họ có lý đấy.
-
Nhưng không sao, tôi vẫn thích thú được người ta cho sống trong
góc nhỏ này của mình.
- Với phụ cấp của những người khác
!
-
Đúng vậy. Như thế đơn giản hơn. Nhưng tôi đang ba hoa nhảm nhí
mà ông có lẽ vội. Ta vào việc đi thưa ông Garnima. Có việc gì mà tôi được
vinh dự đón ông ghé thăm thế
?
- Vụ trộm nhà Cahorn.
-
Gượm đã... Quá nhiều việc, để tôi moi trong óc hồ sơ về Cahorn...
Đây rồi, vụ trộm Cahorn,
lâu
đài
Malaquis ở hạ lưu sông
Seine. Hai
tấm
Rubens, một Vatteau và những đồ đạc lặt
vặt. .
- Lặt vặt
?
- Những cái đó kém quan trọng, có những cái có giá trị hơn. Nhưng
miễn sự việc làm ông quan tâm. Ông cho biết đi, ông Garnima.
-
Tôi có phải nói do đâu anh biết không
?
- Vô ích, tôi đã đọc báo sáng nay. Có thể nói các ông tiến chậm lắm.