-
Chính vì vậy tôi cần anh giúp đỡ.
-
Hoàn toàn theo lệnh của ông.
-
Đầu tiên là: Vụ ấy do anh
chỉ huy chứ
?
- Vâng, từ A đến
Z.
- Thư báo trước, bức điện
?
-
Của tôi. Biên lai còn để đâu đó.
Arsène mở
ngăn kéo chiếc bàn nhỏ, cùng chiếc giường và ghế đẩu là
toàn bộ đồ đạc trong phòng giam, lấy ra hai mảnh giấy đưa cho
Garnima.
Ông này kêu lên:
- Ô! Tôi tưởng anh bị giám sát lục lọi hàng ngày. Thế mà anh đọc báo
chí, thu thập cả biên lai bưu điện...
-
Chà, những người ấy ngốc, lắm
! Họ lật từng tầng áo lót, đế
giày,
khám kỹ các bức tường; không một người nào nghĩ Arsène Lupin lại tinh
ranh chọn một chỗ giấu dễ thấy như thế này. Tôi dựa
vào điều đó đấy.
Garnima thích chí kêu lên:
- Tay này kỳ lạ thật. Anh làm tôi rất ngạc nhiên. Thôi, kể việc làm của
anh đi.
-
Ồ
!
Ồ!
Ông muốn thế đấy
! Nắm những điều bí mật của tôi... vạch ra
mọi mưu mẹo của tôi... Nghiêm trọng đây
!
- Thế dựa vào tính dễ dãi của anh tôi có sai lầm không
?
-
Không, ông Garnima, và vì ông gặng hỏi...
Arsène Lupin đi hai ba bước dài trong phòng
rồi đứng lại:
- Ông nghĩ về bức thư tôi gửi cho Nam tước thế nào
?
-
Tôi nghĩ anh muốn tiêu khiển, phá phách chút ít những bộ
sưu
tập đồ
cổ.
-
A
! Phá phách chút ít
! Ông Garnima, xin cam đoan tôi đã tưởng ông
khá hơn thế. Tôi mất thì giờ nhảm nhí làm gì
? Nếu lấy trộm được mà
không cần viết thư thì tôi có viết không
?
Ông và cả những người khác phải
hiểu rằng lá thư là điểm xuất phát cần thiết, chiếc lò xo bật bộ máy khỏi
động.
Nếu ông muốn, chúng ta tuần tự hình dung lại việc chuẩn bị vụ trộm
ở
Malaquis.
- Tôi nghe anh.
-
Vậy, gặp một lâu đài kiên cố, bảo vệ chu đáo như lâu đài Nam tước
Cahorn, do không tấn công được, tôi có đành bỏ cuộc, dẹp khát vọng về của
cải trong đó không
?
- Tất nhiên không rồi.