NHỮNG DẢI TRẮNG TRÊN NỀN ĐEN - Trang 124

- Được rồi, hãy để anh ta đi qua. Tôi nhận ra anh ta, thường xuyên
lảng vảng quanh cổng. Chỉ có điều lần trước anh ta ngồi xe lăn và không có
giấy phép ra vào.
- Nhưng lần này thì có. Ông mở cổng đi.
- Anh không hiểu tôi rồi. Trong giấy ghi là “cho phép đi ra khỏi khu
vực nhà dưỡng lão”. Đây là giấy tờ. Tôi phải thực hiện đúng theo như vậy.
Nếu anh ta muốn ra, hãy để anh ta đi ra, không muốn thì thôi. Ngồi trong
xe, anh ta sẽ không thể ra khỏi trại.
Bác tài tức giận. Người đàn ông đứng tuổi không quen thất bại. Ông ta lái
xe tới khu nhà của nhà dưỡng lão, đi bộ vào bên trong. Sau nửa tiếng giải
thích với giám đốc nhà dưỡng lão, trong tay ông ta vẫn là tờ giấy phép ra
vào ấy, nhưng có thêm một dòng ngoài đề bằng bút mực “và xe đi ra”.
Trong góc được dóng thêm một cái dấu tròn của trại. người thanh niên tật
nguyền vui mừng. Hôm đó có lẽ giám đốc đang vui. Theo luật, phải huỷ
giấy cũ, viết đơn xin cấp giấy phép mới và đợi mấy ngày để giải quyết một
việc phức tạp như vậy. Xe tiến lại gần cổng lần thứ hai. Lão thường trực
chăm chú nghiên cứu tờ giấy đã được sửa, trả lại nó cho bác tài và miễn
cưỡng đi mở cổng.
Họ đi trong im lặng độ mấy phút. Bỗng bác tài dừng xe lại. Tay xiết chặt vô
lăng, ông ta thở hắt ta. Không nhìn người hành khách, ông nói vào không
khí trước mặt, giận dữ, căng thẳng.
- Này chàng trai, đừng giận, ta sẽ không lấy tiền của cậu đâu. Không
phải bởi vì cậu tàn tật. Thời trẻ ta đã ngồi tù ba năm, ta nhớ đến hết đời. Kể
từ khi đó ta căm thù bọn cớm.
Ông tắt đồng hồ tính tiền, nhấn ga. Chiếc xe lao đi hết tốc lực, rời xa nhà
dưỡng lão, xa trại giam, xa lão gác cổng khốn kiếp. Thật tuyệt. Tự do.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.