NHỮNG DẢI TRẮNG TRÊN NỀN ĐEN - Trang 78

Từ “nhân” ông ta đặc biệt nhấn mạnh. Thật là quá lắm. Quá lắm thậm chí
đối với cả tôi trong cái bệnh viện này, quỷ tha ma bắt nó đi.
- Hai nhân hai bằng bốn, ba nhân ba bằng chín, bốn nhân bốn – mười
sáu. Tôi lạnh. Hãy đắp chăn cho tôi, nếu không thì cũng đóng cửa sổ lại.
Phải, tôi chậm phát triển, tôi biết điều đó, nhưng người chậm phát triển
cũng biết lạnh đấy. Tôi không phải là con thỏ thí nghiệm của các người.
Cụm từ “thỏ thí nghiệm” tôi nghe lỏm được ở phòng thay băng. Bác sĩ nhìn
tôi lạ lẫm. Ông ta đứng im. Không nói gì. Một cô gái trong đoàn của ông ta
nhanh chóng cúi xuống phủ chăn cho tôi và lùi lại cũng nhanh chóng như
vậy. Cuộc khám bệnh đã xong.
Buổi chiều, một phụ nữ mặcváy thường, trẻ, xinh đẹp đến chỗ tôi. Cô
không mặc áo choàng trắng. Đã hơn một năm nay tôi chưa hề trông thấy
người nào không mặc áo choàng trắng. Cô quả quyết cúi xuống bên tôi hỏi:
- Cậu là người Tây Ban Nha?
- Vâng.
- Chị cũng là người Tây Ban Nha. Chị học trường sư phạm. Bọn chị
phải kể lại “Khúc ca về cuộc hành binh Igor”. Rất khó, chị chẳng hiểu gì
cả, cậu có giúp chị được không?
- Nhưng cháu hãy còn nhỏ, còn cô đã học đại học.
- Xưng chị thôi.
- Vâng, em sẽ cố gắng giúp chị.
Chị lôi cuốn sách ra khỏi túi xách, kéo ghế lại gần giường tôi và bắt đầu
đọc. Chị đọc chậm rãi, gần như từng âm một. Phần lớn những từ khó hiểu,
tôi đều biết, còn những từ tôi không biết, trong sách đều có chú thích. Một
cuốn sách hay.
Trời tối dần. Đến lúc chị phải ra về. Chị gấp sách lại rồi đứng dậy.
Chúng ta vẫn chưa đọc xong. Ngày mai chị sẽ đến, chị tên là Lolita.
- Em tên là Ruben.
Chị mỉm cười.
- Chị biết tên em. Mai chị sẽ đến, Ruben ạ.
Tối đó hầu như tôi không ngủ. Chưa hề có ai đến thăm tôi. Hầu như ai cũng
có người thân ở ngoài “tự do”: bố, mẹ, ông bà, anh chị em. Một thanh niên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.