NHỮNG DẢI TRẮNG TRÊN NỀN ĐEN - Trang 90

Bố khỉ! Chứng nói lắp xuất hiện thật không đúng lúc. Giờ chắc chúng nghĩ
rằng nó sẽ sợ.
Chúng thả nó ra. Nó lại đứng dậy. Từ từ đứng dậy và đi về phía thằng bé
nằm trên sàn. Cần phải đánh. Đánh nhiều vào. Khi đó chúng sẽ hiểu rằng
nó nghiêm túc, khi đó chúng sẽ coi nó như một con người.
- Cậu đi đâu vậy? Không cần. Đủ rồi.
Một thanh niên chen vào đứng trước mặt nó, trông vẻ ngoài thì khoẻ mạnh,
hình như là cùng tuổi. Không thể xác định được ngay mức độ tàn tật. Hình
như khi tiến lại cậu ta có hơi lê chân.
- Đủ rồi. Tạnh đi. Tớ tên là Hamid.
Nó nhìn Hamid tính toán. Đầu tiên sẽ đánh vào hàm, nó sẽ ngã. Sau đó sẽ
lao cả người vào và đánh thật lâu. Chúng sẽ không để cho nó đánh lâu, tất
nhiên chúng sẽ can ra. Rồi sau đó nó sẽ phải chọi nhau với cả lũ cùng một
lúc. Thôi được, ta bắt đầu thôi. Hamid hiểu ngay mọi chuyện. Cậu ta lùi lại
một bước, mỉm cười:
- Cậu sao thế, thần kinh à? Giờ cậu sẽ đánh tớ chứ gì? Tớ đã làm gì
cậu nào? Kolka chỉ đùa thôi, đùa thôi mà, cậu lại đấm nó. Thế là hoà. Đủ
rồi.
- Thôi được, giờ thì đủ rồi, đến tối tôi sẽ giết nó. Hoặc là nó giết tôi.
Hamid lại mỉm cười:
- Cậu ngốn quá nhiều sách về nhà tù rồi hả? Đây không phải là nhà tù.
Đây là cô nhi viện. Chỉ là cô nhi viện thôi mà. Không có ai giết ai cả. Và ít
khi ẩu đả. Cậu hiểu không? Kolka chỉ đùa thôi. Tốt hơn hết là cậu ngồi
xuống uống nước trà đi.
- Tôi đã uống rồi.
Hamid thật giỏi. Có thể thấy ngay đó là một chàng trai hiểu biết và không
phải mới tới cô nhi viện.
- Vậy cậu uống rượu nhé?
- Tôi có ba rúp.
- Cậu có cả tiền nữa cơ đấy!
- Đưa ngay cho cậu chứ?
- Đừng giận, tớ đùa thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.