NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 227

Cứ thỉnh thoảng cô lại khóc. Tới khi nghe thấy tiếng gõ cửa, gối của cô

đã ướt đẫm.

Cám ơn Chúa, cô nghĩ. Có ai đó để có thể giữ cho cô không phải nghĩ về

quá khứ.

Cô ngồi dậy, vén tóc khỏi mắt. Ném chiếc chăn sang một bên, cô trèo ra

khỏi giường và loạng choạng đi xuống nhà. “Tôi đến đây. Đừng đi vội.” Cô
hét lên.

Cánh cửa bật mở ra. Mẹ, Mira và Livvy đang đứng đó, cùng mặc bộ

quần áo ngày Chủ nhật đẹp nhất.

“Hôm nay là ngày lễ Vọng,” mẹ nói. “Con sẽ đi với chúng ta đến nhà

thờ.”

“Có lẽ để Chủ nhật sau,” Angie nói mệt mỏi. “Đêm qua con thức khuya.

Con ngủ không được ngon.”

“Dĩ nhiên là con ngủ không ngon rồi.” Mẹ nói.
Angie biết cô đang đụng phải một bức tường, và những người phụ nữ

nhà DeSaria một khi đã quyết thì như đá xây tường vậy. “Được thôi.”

Cô mất mười lăm phút để tắm rửa, mặc quần áo và lau khô tóc bằng

khăn tắm. Thêm ba phút nữa để trang điểm, và cô đã sẵn sàng để đi.

Đến mười giờ sáng, họ đậu xe ở trước sân nhà thờ.
Angie bước ra ngoài trời hòa vào buổi sáng tháng Mười hai lạnh lẽo, và

cảm thấy như mình lại quay ngược thời gian. Cô lại là một bé gái, mặc váy
trắng chịu lễ Ban thánh thể... Rồi là người phụ nữ trong váy cưới tinh khôi
trong ngày cưới... Rồi là người phụ nữ mặc đồ đen ngồi khóc bố. Bao nhiêu
khoảnh khắc của đời cô đã trải qua dưới những khung cửa sổ bằng kính
màu này.

Họ đi tới hàng ghế thứ ba, nơi Vince và Sal đã cho bọn trẻ con ngồi ngay

ngắn theo thứ tự từ thấp đến cao. Angie ngồi bên mẹ.

Trong một giờ đồng hồ sau đó, cô lặp đi lặp lại những động tác của cả

thời tuổi trẻ: đứng lên và quỳ xuống, và lại đứng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.