NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA LÀM VÌ YÊU - Trang 249

“Bác nghe nói cháu đã làm khuấy động mọi thứ ở DeSaria’s” Tillie nói.

“Nghe đồn là mẹ cháu tự hào lắm, bà ấy sắp sửa vỡ òa đến nơi.”

Angie cố gắng mỉm cười. Cuộc sống ở West End luôn như vậy đấy.

Chẳng có chuyện gì là không thể theo dõi được – đặc biệt nếu đó là chuyện
của người dưng. “Chắc chắn là mẹ cháu rất thích thú với mấy món ăn mới,”

“Ai mà nghĩ thế cơ chứ? Tốt nhất là bác cũng nên tới đó xem sao. Có thể

là sau kỳ nghỉ lễ. Nào. Bác có thể giúp cháu tìm gì nào?”

Angie nhìn quanh. “Cháu cần một ít đồ trang trí mới.”
Bà Tillie gật đầu. “Bác nghe nói cháu đã ly dị. Bác lấy làm tiếc.”
“Cám ơn bác.”
“Bác nói cháu nghe này. Mười phút nữa cháu quay lại đây. Bác sẽ có đủ

đồ để trang trí một cây thông hoàn chỉnh cho cháu. Với giá gốc.”

“Ồ, cháu không thể…”
“Đổi lại cháu có thể tặng bác một bữa tối ở nhà hàng.”
Angie gật đầu. Bố cô cũng đã từng kinh doanh kiểu này ở West End.

“Cháu sẽ đi mua cây và quay lại ngay ạ.”

Một tiếng sau, Angie quay trở về nhà với một cây thông buộc trên nóc

xe, một hộp đồ trang trí trên ghế sau. Cô mất thời gian lâu hơn để về nhà;
các con đường đều đóng băng và trơn trượt. Bản nhạc “Jingle Bell Rock”
vang lên trong loa, làm cô hưng phấn.

Thực lòng mà nói, cô cần được dụ vào tâm trạng hưng phấn. Ý nghĩ về

việc cô tự đi chọn cây thông, tự dựng cây thông, tự trang trí và tự thưởng
thức, khiến cô cảm thấy khá là rầu lòng.

Cô đỗ xe đằng trước nhà và tắt máy. Cô đứng bên cây thông, ngắm nhìn

nó chăm chú trong khi tuyết rơi lên má cô phơn phớt như những nụ hôn.

Trông cây thông có vẻ lớn hơn khi cô thấy nó trong cửa hàng.
Ồ, thì đã sao.
Cô lấy đôi găng cũ của bố trong ga ra và chuẩn bị tháo dỡ cây thông.

Cho tới lúc xong xuôi, cô đã ngã hai lần, bị một cành cây va vào mũi, rõ
ràng là để báo thù và một vết xước trên lớp sơn xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.