NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 141

Jules Verne

Những đứa con của thuyền trưởng Grant

Chương 10

EDEN

Không còn giờ để thất vọng nữa, mà cần phải hành động. Chiếc cầu
Kemplepier đã bị đốt, nhưng dù thế nào chăng nữa cũng vẫn phải vượt qua
sông Snowy và đến vịnh Twofold – Bay trước bọn Joyce. Chính vì vậy mà,
không để mất thì giờ vào những cuộc tranh luận vô ích. Glenarvan và John
Mangles, ngay ngày hôm sau, 16 tháng Giêng, đã ra sông để tìm cách vượt
sang bờ bên kia.
Nước lũ chưa rút, vẫn cuồn cuộn trôi với vẻ hung dữ không sao tả xiết.
Xuống nước bây giờ có nghĩa là cầm chắc cái chết trong tay Glenarvan cúi
đầu: khoanh tay trước ngực và đứng lặng bên bờ.
- Huân tước cho tôi thử bơi sang bờ bên kia được không?
- John Mangles đề nghị.
- Không được, John Mangles, - Glenarvan đáp, giữ chặt tay chàng
thanh niên dũng cảm, - Ta đợi đã!
Họ trở về trại. Một ngày trôi qua trong sự lo âu mệt mỏi. Có đến mười lần
Glenarvan ra bờ sông. Ông định nghĩ ra một cách táo bạo nào đó để vượt
qua sông.
Thật không may. Ngày hôm đó và cả ngày hôm sau họ vẫn không qua sông
được. Sự chậm trễ ấy làm cho Glenarvan thất vọng. Helena và thiếu tá an ủi
ông kiên nhẫn đợi chờ, nhưng không kết quả gì. Trong khi ấy, biết đâu, Ben
Joyce đang lên boong tàu “Ducan”. Biết đâu, “Ducan” đang nổ máy nhổ
neo để đi vùng duy hải phía đông.
Ngày 18 tháng Giêng, thuyền trưởng John Mangles và anh chàng thủy thủ
đã đóng một chiếc thuyền bằng vỏ cây ghép lại và đi thử. Họ trổ hết tài
khéo léo, tháo vát, sức mạnh và lòng dũng cảm. Nhưng con thuyền vừa đặt
xuống nước đã bị cuốn phăng vào dòng xoáy rồi bị biến mất, John Mangles
và Wilson phải gắng sức bơi vào bờ.
Ngày 19 và 20 không đem lại điều gì đáng an ủi cả. Thiếu tá và Glenarvan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.