NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 173

Nhưng con đường ấy không phải ít nguy hiểm. Ở phía dưới, đỉnh
núi nằm trong tầm súng của lính gác thổ dân, khó ai vựơt nỗi.
Khi Glenarvan và các bạn của ông đánh liều bước vào đoạn đường
nguy hiểm này, lập tức họ bị lính Maori bắn “chào” như mưa. Nhưng,
không có viên đạn nào bắn tới cả.
Họ quay lại tiếp tục đi theo các lối mòn lên đỉnh núi, đến mộ của
viên thủ lĩnh.
- Anh Edward thân yêu, - Helena nói với chồng khi ông trở về, -
Các anh đã thăm dò được gì rồi? Chúng ta có thể hy vọng được hay là
đáng lo ngại?
- Có nhiều hy vọng, Helena thân yêu ạ, - Glenarvan đáp - Bọn
Maori không dám lên sướn núi và như vậy là chúng ta có đủ thời gian để
tìm cách chạy…
- Nào, bây giờ chúng ta đi vào khu mộ! – Paganel vui vẻ nói, - Đây
là pháo đài, là nhà ăn, là nơi làm việc của chúng ta. Ở đây không ai quấy
rầy chúng ta cả. Thưa quý bà, quý cô, cho phép tôi được tiếp đãi nồng hậu
quý bà, quý cô, tại nơi ở tuyệt diệu này.
- Chúng ta sẽ thoát khỏi đây! – Glenarvan nhắc lại,- Nhưng đi thế
nào bây giờ?
- Hiện tôi chưa biết đi như thế nào, nhưng chúng ta phải đi thôi.
Đến đây, mọi người đề nghị nhà địa lý kể về cuộc phiêu lưu của
mình.
Khi mọi người đã ngồi quanh hàng rào khu mộ, Paganel đã kể như
sau:
- Lúc Kara Tété bị giết, ông cũng như Robert đã lợi dụng cảnh lộn
xộn và trốn thoát. Nhưng ông không may mắn như Grant con, ông đã sa
vào một làng Maori khác. Viên thủ lĩnh ở đây thân hình cao, gương mặt
thông minh, hiểu biết hơn nhiều so với binh lính của ông ta. Ông ta nói
tiếng Anh rất đúng.
Thoạt đầu, Paganel không hiểu được rằng liệu mình có bị bắt làm tù
binh hay không? Nhưng ngay sau đó khi ông bị tên thủ lĩnh trói và bám sát
kè kè thì ông đã hiểu sự thể như thế nào rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.