NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 171

- Bọn dã man!
- Bọn dã man! – Paganel nhún vai nhắc lại. – Đó là bọn mà tôi hoàn
toàn coi khinh!
- Nhưng chẳng lẽ họ lại không thể…
- Cái bọn dốt nát ấy ư? Ta lại đây xem họ kìa.
Tất cả ra đi theo Paganel. Các thổ dân Maori vẫn đứng yên dưới
chân núi và từ xa la hét đe doạ om xòm.
- Cứ la hét đi! Cứ gào thét đi! – Paganel nói. - Bọn bay cứ thử lên
núi này coi!
- Nhưng tại sao lại thế nhỉ - Glenarvan thắc mắc.
- Bởi vì rằng thủ lĩnh của họ chôn ở đây, núi này đã yểm bùa
“Tabou”!
- Bùa “Tabou”?
- Đúng, các bạn của tôi ạ! Chính vì thế mà tôi đã lên đây như vào
một nơi cư ngụ của những người trung cổ.
- Có trời phù hộ cho ông đó! – Huân tước phu nhân thốt lên, khoát
tay chỉ lên trời.
- Thật vậy, uy lực thiêng liêng của bùa “Tabou” làm cho những kẻ
mê tín dị đoan không dám bén mảng lên đây.
Đó là chưa phải là một lối thoát chắc chắn, nhưng dù sao thì đây
cũng là dịp nghỉ ngơi cần thiết cho những người chạy trốn. Glenarvan xúc
động quá không nói nên lời. Thiếu tá thì lắc đầu với vẻ hài lòng.
- Còn bây giờ, các bạn của tôi, - Paganel nói, - nếu bọn chúng định
thi gan với chúng ta thì chúng nhầm to. Không đầy hai ngày nữa chúng ta
sẽ thoát khỏi nơi đây.
- Chúng ta sẽ thoát khỏi đây! – Glenarvan nhắc lại,- Nhưng đi thế
nào bây giờ?
- Hiện tôi chưa biết đi như thế nào, nhưng chúng ta phải đi thôi.
Đến đây, mọi người đề nghị nhà địa lý kể về cuộc phiêu lưu của
mình.
Khi mọi người đã ngồi quanh hàng rào khu mộ, Paganel đã kể như
sau:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.