NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 169

Jules Verne

Những đứa con của thuyền trưởng Grant

Chương 4

NÚI THIÊNG

Còn ba mươi mét nữa thì đến đỉnh núi. Điều quan trọng là phải lên được
đó để lách sang sườn bên kia, cho bọn Maori khỏi nhìn thấy…
Những tiếng hô hoàn nghe thấy mỗi lúc một gần, và những người
chạy trốn cố sức rảo bước. Số lính đuổi theo đã chạy đến chân núi.
- Dũng cảm lên! Cố gắng lên, các bạn! – Glenarvan động viên và tự
mình làm gương trước.
Không đầy năm phút, những người chạy trốn đã lên đến đỉnh núi.
Từ đây họ nhìn quanh, phân tích tình hình và lựa đường đi để đánh lạc
hướng bọn Maori…
Glenarvan ngoảnh nhìn lại phía sau, đầy lo âu. Dưới ánh nắng,
sương mù đã tan, ông thấy rất rõ cảnh vật dưới chân núi. Không một hoạt
động nào của bọn người Maori lọt qua mắt ông.
Khi những người chạy trốn trèo lên núi thì lính thổ dân cách họ 150
mét.
Glenarvan hiểu rằng không thể nấn ná thêm phút nào nữa. Dù mệt
đến đâu họ cũng phải chạy để khỏi sa vào tay những kẻ đang truy đuổi.
- Ta xuống núi mau! – Ông hét lên. – Nhanh nhanh, kẻo chúng cắt
đường mất.
Nhưng khi hai người phụ nữ kiệt sức, cố lấy hết sức bình sinh để
đứng dậy thì Mac Nabbs ngăn họ lại.
- Làm vậy là thừa, Glenarvan, - ông ta nói, - Hãy nhìn kìa.
Quả thật trong cách phản ứng của người Maori đã có sự thay đổi
khó hiểu. Cuộc tấn công lên núi bỗng nhiên chựng lại như làn sóng biển bị
núi đá ngăn cản.
Tất cả họ đứng túm tụm dưới chân núi, la hét, huơ tay, vung súng,
rìu lên, nhưng không nhích thêm bước nào. Những con chó của họ cũng
như mọc rễ xuống đất, sủa điên dại…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.