NHỮNG ĐỨA CON CỦA THUYỀN TRƯỞNG GRANT - Trang 168

đã ngả màu xanh nhạt. Nơi đỉnh núi, sươg sớm dần tan. Mặt trời sắp mọc,
nhưng không phải để báo hiệu cho một vụ xử tử mà để phát hiện việc chạy
trốn của những người bị kết án tử hình.

Bởi vậy, những người chạy trốn cố đi thật xa để bọn lính dã man
không đuổi kịp. Nhưng đường dốc, họ đi khá chậm chạp, Glenarvan không
phải dắt nữa, mà đứng hơn là cõng vợ, Mary Grant thì vịn vào tay John
Mangles mà đi. Robert sung sướng hân hoan trước việc làm thành công, đi
dẫn đầu đoàn. Hai chàng thuỷ thủ đi khoá đuôi. Chỉ nửa giờ nữa, từ sau
phía chân trời mù sương kia, mặt trời sẽ mọc, thế mà những người chạy
trốn cứ phải đi hú hoạ, bởi vì họ không còn có Paganel dẫn đường nữa.
Điều này làm cho họ lo âu như có một bóng đen đè lên hạnh phúc của họ.
Tuy nhiên, họ vẫn cố gắng đi về phía đông, đón ánh bình minh kỳ diệu vừa
ló rạng. Chẳng bao lâu, họ đã ở trên độ cao cách mặt hồ Taupo 150 mét.

Bỗng có tiếng gầm rú khủng khiếp vang lên - lần trong đó là tiếng
la hét của hàng trăm cái họng. Tiếng gầm rú từ khu trại vảng đến, nhưng
đích xác từ chỗ nào thì Glenarvan không hình dung được. Sương mù dày
đặc vẫn còn bao phủ những thung lũng trải dài bên dưới
Những người chạy trốn hiểu rằng việc biến mất của họ đã bị phát
hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.