Jules Verne
Những đứa con của thuyền trưởng Grant
Dịch giả: Phạm Hậu
Chương 11
Trở về
Ngày 18 tháng 3, sau khi “Duncan” rời đảo Tabor mười một ngày, bờ biển
châu Mỹ đã hiện lên trước mặt, và ngay hôm sau, con tàu đã thả neo tại
vịnh Talcahuano. “Duncan” đã trở về đây sau năm tháng trời lênh đênh trên
biển. Suốt thời gian ấy, nó đã bám sát vĩ tuyến 37 và đi vòng quanh trái đất.
Những người tham gia cuộc thám hiểm đáng ghi nhớ và chưa có tiền lệ
trong biên niên sử của Câu lạc bộ các nhà du hành Anh đã đến Chili, các
vùng thảo nguyên Nam Mỹ, Argentine, Đại Tây Dương, các đảo Tristan d’
Acunha, Ấn Độ Dương, các đảo Amsterdam, Australie, New-Zealand, đảo
Tabor và Thái Bình Dương. Và, những cố gắng của các nhà thám hiểm đã
kết thúc thắng lợi; họ đã đưa được những người bị nạn trên tàu “Britania”
trở về quê hương.
Tất cả những người Scotland dũng cảm đã đáp lời kêu gọi của Glenarvan ra
đi, đều còn sống và nguyên vẹn trở về từ xứ sở Scotland cổ kính của mình.
Cuộc thám hiểm này làm người ta nhớ đến những trận chiến đấu mà lịch sử
cổ đại gọi là “những trận chiến đấu không nước mắt”.
Sau khi dự trữ thêm than, “Duncan” di chuyển dọc theo bờ biển Patagonia
và vòng qua mũi Horn, chạy trên Đại Tây Dương.
Cuộc du hành diễn ra bình an vô sự chưa từng thấy. Con tàu đã chở đầy
niềm hạnh phúc. Trên đó không còn có điều gì bí mật nữa, thậm chí tình
yêu của John Mangles với Mary Grant cũng đã công khai.
Cuối cùng, ngày 9 tháng 5, sau năm mươi ba ngày rời khỏi vịnh
Talcuhuano, John Mangles đã nhận thấy những ngọn lửa hải đăng của mũi