NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 152

- Vì anh mà để mất Sonchelles, anh quả có quyền vênh mặt đấy. Chuyện

này thì cả ông nội anh, cả tôi và anh cùng đổ một lúc. Đẹp mặt lắm! Tôi
cho anh năm năm đấy, năm năm để mà đóng khố chuối… Một lần nữa vẫn
là tôi phải hứng chịu. Tiến lên chứ, phải không? Có papa đằng sau ta. Papa
thu xếp được tất!... Bây giờ tôi cũng chẳng biết làm thế nào nữa! Phải bán
ra. Nhưng bán cái gì? Nhà này đâu có vốn ứ đọng để thực hiện những
phương án điên khùng của anh. Bây giờ chỉ còn cách tìm bạn bè trong
nhóm để vận động đóng góp cổ phần cho anh, thế thôi. Đấy, chỉ còn có
cách ấy. Nhờ vả chứ không phải là huy động. Schoudler phải đi nhờ vả.
Đẹp đấy!

François thất kinh:

- Lẽ ra ba không nên giao công ty đường cho con. Con không phải là nhà

công nghiệp.

- Lần đầu tiên anh nói một câu nghe được, từ khi chào đời. Đi đi! Tôi

không muốn nhìn mặt anh nữa. Cút đi!

Vở kịch đóng khéo quá nhưng diễn viên cũng giật mình. Khi còn lại một

mình, Noel nghĩ: “Nếu quả đúng như vậy… Nhỡ ta mất Sonchelles thì
sao?”

Ông thấy tức giận thằng con là đúng, chịu trách nhiệm là đúng. Ông tự

khen đã sáng suốt đến thế.

“Tôi biết thằng đó chưa phải là tầm cỡ…” Ông nói thầm và ông cho mời

Lucien Maublanc.

IV

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.