NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 223

có thể tự nuôi con được. Và mỗi khi bày một bộ đồ lót ra tủ kính, nàng lại
rơm rớm nước mắt.

Thời gian đầu, tối tối nàng thường mò tới đằng đường Naples để hôn hai

đứa con. Sylvaine không thích chuyện đó, cô “suỵt” và cô hối “lẹ lên”.

- Mình là mẹ đỡ đầu của chúng mà. Nàng rên rỉ.

Nhưng niềm an ủi đắng cay đó cũng mất đi.

Sylvaine thèm sống, thèm vui thú để bù lại thời gian đi đày ở miền Nam.

Nàng nghĩ mình sẽ giàu có suốt đời, hoặc chí ít cũng mười lăm năm…
Mười lăm năm nữa, nàng sẽ trở thành nghệ sĩ lớn, nàng có chồng giàu, cái
chắc là nàng sẽ già đi hoặc đã chết rồi biết đâu, cho nên…

Hai đứa trẻ vướng chân. Nhà có đến hai cái nôi, hai người ở chật quá,

Sylvaine tìm được một bà có nhà ở ngoại ô Malmaison, nàng gởi bà nuôi
hai đứa bé. “Nhờ mình, chúng mới được thế, mẹ chúng làm gì đủ sức”. Thế
là phải, trong vụ này, nàng đã có vai trò đẹp. Nàng khoét một anh giàu có
để giúp được bao nhiêu kẻ nghèo. Có phải thế không nào?

Và tất nhiên nàng cũng nghĩ cách đẩy Lulu ra ngoài cuộc sống của nàng.

V

- Thêm chút đường nữa, thưa cha? Jacqueline hỏi, đôi môi lợt lạt phác

thảo một nụ cười.

- Cám ơn phu nhân, đủ rồi. Cha Boudret trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.