NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 227

Và cha ra về. Cha nhận cái áo choàng rộng trên tay người hầu cận trong

nhà mà nói:

- Cám ơn, người anh em.

Hôm sau cha trở lại, rồi hai ngày nữa, rồi cha vào trận.

Xưng tội cùng cha về những lỗi lầm dễ hơn là xưng tội về những sự dằn

vặt của lòng mình.

Ngày ngày, đêm đêm, những cơn mộng mị của Jacqueline chỉ là một

chuỗi dài những dằn dặt tâm tư và thể xác.

“Nếu có một thế giới bên kia thì François đã ở địa ngục

[16]

…Không đúng

đâu, không có Chúa, không có bên kia, chỉ có hư không, chỉ có bóng đêm.
Nếu có Chúa thì Người không cho phép có chuyện đó. Chỉ có bóng đêm và
ta chẳng còn bao giờ gặp lại chàng… Ta đã chết, ta chết mà không biết, và
ta tìm François trong bóng đêm và ta không gặp lại chàng… chẳng thà sống
khổ với kỷ niệm của chàng còn hơn là bước một mình trong hư không… Ta
hèn nhát, ta sợ chết. Chàng đang gọi ta nhưng ta vờ không nghe thấy bởi ta
không có gan tự sát…”

Rồi những cơn lả những cơn ngất, những cơn mưa nước mắt, những lúc

giựt mình tỉnh dậy thấy tim nàng ngừng đập, tay chân buốt giá, thấy như có
đám bọt đen tuôn trước mắt, cái cảm giác hư ảo của thế giới, những cảm
nhận kỳ quặc của giác quan. Nàng có cảm giác rất rõ là một tấm lưới sắt
đang thít chặt lấy bộ não mình.

Từng phút, từng giây, nàng chờ đợi một tiếng gọi của François. Không

nghe thấy gì, nàng phủ nhận Thượng đế, nàng giận tại sao Chúa không tồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.