NHỮNG HUYỀN THOẠI - Trang 67

hoang đường của địa phương ấy cũng gợi lên sự nhập nhằng dễ sợ giữa
màu da của cư dân và máu người được xem là đồ uống của cư dân, chuyến
du hành ấy được thuật lại với chúng ta ở đây bằng ngôn từ đi chinh phục:
họ ra đi tất nhiên không mang theo vũ khí, mà “tay cầm bảng màu và cây
bút vẽ”, hệt như đấy là chuyến đi săn hay cuộc viễn chinh, được quyết định
trong những điều kiện vật chất ác nghiệt (các nhân vật anh hùng luôn luôn
là nghèo khổ, xã hội quan liêu của chúng ta không ưu đãi những chuyến đi
phong lưu), nhưng giàu về lòng dũng cảm – và về tính chất vô tích sự tuyệt
vời (hoặc lố lăng) của lòng dũng cảm ấy. Còn em bé Bichon thì như
Parsifal, em đối lập màu tóc vàng hoe của em, sự ngây thơ của em, những
búp tóc của em và nụ cười của em với thế giới ghê người của lũ da đen da
đỏ, với các vết rạch ở má và các bộ mặt gớm khiếp. Tất nhiên, chính là màu
trắng dịu dàng đã chiến thắng: Bichon khuất phục “lũ ăn thịt người” và trở
thành thần tượng của họ (dân Da trắng dứt khoát được sinh ra để làm chúa
tể). Bichon là một em bé người Pháp hiền lành, em chẳng phải đánh đấm gì
mà thuần hoá và khuất phục được bọn man rợ: mới hai tuổi đầu

*

, đáng lẽ đi

chơi ở rừng Boulogne

*

, em đã làm việc cho tổ quốc của em, hệt như ba em,

ta chẳng hiểu rõ tại sao, là người đã chia sẻ cuộc sống của một đơn vị lính
cưỡi lạc đà và truy đuổi “bọn kẻ cướp” ở bưng biền.

Người ta đã có thể đoán được hình ảnh của tên Da đen thấp thoáng

phía sau mẩu chuyện bổ ích ấy: thoạt đầu tên Da đen gây nỗi sợ hãi, hắn là
dân ăn thịt người; và nếu người ta thấy Bichon anh hùng, chính là vì em
thật sự có nguy cơ bị ăn thịt. Không có sự hiện diện hàm ẩn của nguy cơ ấy,
câu chuyện sẽ mất đi tính chất giật gân, độc giả sẽ chẳng sợ hãi; vì vậy có
rất nhiều cuộc chạm trán mà em bé da trắng chỉ có một thân một mình, bị
bỏ mặc, vô tư lự, giữa một vòng những tên Da đen xem chừng đều rất đáng
sợ (hình ảnh duy nhất của dân Da đen hoàn toàn không đáng ngại sẽ là hình
ảnh của anh bồi, gã man rợ đã thành nô lệ, vả chăng hình ảnh này thường
sóng đôi với một nét phổ biến khác của tất cả các chuyện hay ho về châu
Phi: anh bồi kẻ cắp cuỗm đồ đạc của chủ rồi chuồn). Cứ mỗi hình ảnh, ta
lại phải rùng mình về chuyện có thể xảy ra: người ta chẳng bao giờ xác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.