NHỮNG KẺ BẤT KHUẤT - Trang 160

Trị Thiên Nam Ngải có một sức phấn đấu mạnh mẻ, dai dẳng để khắc phục
gian nan và trở ngại. Ngọc Thụy đã chứng kiến những ông già bà lão còng
lưng cuốc đất. Những cô gái Huế có mái tóc thề, bỏ lại sau lưng dòng sông
Hương thơ mộng, cầu Tràng Tiền soi bóng nước để đối mặt với dòng kinh
đục phù sa. Họ không có chiếc nón bài thơ che nụ cười và đôi mắt long
lanh nhiều mộng mơ. Họ đội chiếc nón lá giản dị, mặc bà ba đen hoà nhập
vào dòng sinh hoạt của dân địa phương. Ngọc Thụy cũng đã thấy các em
nhỏ tuổi lên mười hai gò lưng cố gắng đẩy chiếc xe cút kích. Đôi chân trần
khẳng khiu của em thay vì đạp xe tới trường đã phải dẫm, phải bám trên
sình lầy để đổi lấy bữa cơm và ba chục đồng tiền lương của một ngày làm
lụng vất vả.

- Anh nghĩ gì vậy?

Ngọc Thụy hỏi khi nhìn khuôn mặt đăm chiêu và tư lự của người yêu.

- Trông mặt anh thờ thẫn như nhớ ai vậy. Nhớ bồ ở Sài Gòn hả?

Ngọc Thụy hỏi đùa và Đình Anh cũng đùa lại.

- Bồ ở Sài Gòn đi mất rồi. Nhớ bồ ở Châu Đốc nhiều hơn...

Cười thánh thót cô gái thị thành ngã đầu vào vai người yêu.

- Chiều nay anh lấy xe chở em đi Long Xuyên chơi nghe. Mình ở đêm bên
đó rồi trưa chủ nhật về lại Châu Đốc...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.